• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, giấy chứng nhận được tìm thấy ở sau nhà.

Tưởng Nghiên Chu tức giận đùng đùng, hắn truy xét từng camera trên đường tôi trở về. Còn tôi, giả vờ hoảng loạn bất an, lẽo đẽo đi theo sau hắn lên lầu, nhưng trong lòng lại cười thầm.

Không ai có thể ngờ rằng, một người từng cao ngạo, đến cả cảm xúc cũng keo kiệt chẳng muốn bố thí cho ai, lại có một ngày d.a.o động cảm xúc dữ dội đến thế.

Nhưng cơn giận dữ bị tôi khơi mào này, cuối cùng lại bị chôn vùi bởi chính hắn. Trong video theo dõi, tôi chậm rì rì đi đến sau biệt thự, chậm rãi đốt hết giấy tờ dưới gốc cây.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Không chỉ Tưởng Nghiên Chu, ngay cả Sở Dập—kẻ vẫn luôn đi theo hóng chuyện—cũng thoáng sững sờ.

"Không ngờ cô cũng trở nên thông minh đấy." Không biết từ lúc nào, hắn đã đến sát bên cạnh tôi, cúi người nói nhỏ.

Tôi chỉ im lặng trợn mắt với hắn, chẳng buồn đáp lại. Rồi gom đủ dũng khí, tôi thử vươn tay nắm lấy bàn tay của Tưởng Nghiên Chu.

"Nghiên Chu..."

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi có cảm giác bàn tay kia hơi run.

Chưa kịp nói tiếp, người cao hơn tôi rất nhiều bỗng xoay người, mạnh mẽ ôm chặt tôi vào lòng.

"An Tuân... An Tuân... Là em trêu chọc tôi trước..."

"... Dựa vào cái gì em nói đi là đi..."

Tưởng Nghiên Chu trước nay ít biểu lộ cảm xúc, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng ít. Hồi trước, lúc tôi bám riết làm phiền hắn, chỉ cần nghe hắn mở miệng, tôi đã thấy thành tựu lắm rồi. Một câu của hắn, tôi có thể đáp lại mười câu. Khi ấy, hắn chỉ im lặng nhìn tôi, thấy tôi không định dừng lại, hắn lại cúi đầu kệ tôi.

Nhưng giờ đây, người từng kiệm lời kia lại ôm chặt tôi không buông, lẩm bẩm liên tục bên tai tôi.

Tôi bỗng nhiên trầm mặc, chỉ thất thần nhìn tấm rèm cửa khẽ lay động theo làn gió nhẹ ngoài cửa sổ.

---

Sở Dập cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài. Lúc đi, hắn còn làm bộ đáng thương, bám vào khung cửa, tỏ vẻ đáng thương xin xỏ:

" Cậu ít nhất cũng để tôi ăn trưa rồi hẵng đuổi chứ? Cơm đã dọn sẵn cả bàn rồi mà..."

Kết quả, hắn bị lão quản gia cũ kỹ đứng đắn bày ra vẻ mặt hiền lành kỳ quái “nhẹ nhàng” mời ra ngoài.

Thấy tên yêu tình kia bị vậy, tôi nhịn không được bật cười, suýt chút nữa phun hết ngụm canh trong miệng.

Đang luống cuống tay chân lau dọn chỗ nước canh b.ắ.n tung tóe, bên cạnh bỗng vang lên tiếng chiếc đũa đặt khá mạnh xuống bàn.

Hỏng rồi.

Tôi thầm nghĩ: Tên tiểu thiếu gia khó chiều này lại giận nữa rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn lạnh nhạt buông một câu:

"Tôi ăn no rồi."

Rồi không buồn quay đầu lại, hắn gọi quản gia:

"Lục thúc, bảo người dọn hết đồ ăn đi."

Nghe vậy, tôi chẳng hề hoảng, chỉ bình tĩnh ăn nốt phần cơm cuối cùng trong bát với canh rồi mới quay sang nhìn hắn. Hắn bảo ăn xong rồi thế mà vẫn ngồi đấy không nhúc nhích.

Lão quản gia vẫn đứng yên không định dọn, còn Tưởng Nghiên Chu thì khoanh tay, đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng khẽ liếc nhìn tôi.

Tôi bất đắc dĩ, nhận lấy đôi đũa mới từ người hầu, nghiêng người giữ lấy khuỷu tay hắn.

"Nghiên Chu muốn ăn gì? Món măng xào hôm nay ngon lắm đấy, có muốn thử không?"

---

Trước kia, tôi chưa từng nghĩ rằng, một người trông cao ngạo như chó Dobermann—lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần—lại không biết khi nào đã biến dị thành một con mèo.

Không chỉ ngạo kiều, mà còn đùng cái là giận, bất cứ khi nào không vui, hắn đều giương móng vuốt gây sự với tôi. Hơn thế nữa, hắn còn ngang ngược bắt tôi phải đoán suy nghĩ của hắn mọi lúc mọi nơi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK