Khi Sở Dập kéo tôi xuống xe, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Xong rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí đã nghĩ sẵn khi nhìn thấy Tưởng Nghiên Chu thì nên nói dối thế nào, giải thích ra sao về hành vi hôm nay, hoặc thậm chí làm thế nào để nhào vào lòng hắn, khóc lóc làm nũng để xoa dịu cơn giận.
Nhưng... ngoài dự đoán của tôi, Sở Dập chỉ kéo tôi lên xe của hắn, sau đó thảnh thơi ngồi cạnh, chăm chú cắt tỉa móng tay.
Hắn không bảo tài xế lập tức đưa tôi đến trước mặt Tưởng Nghiên Chu, cũng không nói rõ mục đích của hắn.
Thấy tôi ngồi ở một góc, căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên, hắn lại cố ý trêu chọc, đôi mắt đào hoa cong cong, cười như không cười:
"Ơ kìa, không phải gan cô lớn lắm sao? Dám chạy trốn ngay trước mắt hắn, bây giờ sao lại thế này? Sợ rồi à?"
Vừa nói, hắn vừa ném chiếc bấm móng tay đi, nghiêng người sát lại gần, như thể muốn nhìn rõ trong mắt tôi có phải thật sự đang hoảng sợ hay không. Một lúc sau, hắn khẽ bật cười:
"Sợ cái gì? Tôi chỉ đến cứu vớt cô thôi mà."
Cứu cái đầu nhà anh! Trong miệng hắn không có câu nào đáng tin!
Tôi trừng mắt nhìn cái tên chẳng đứng đắn nổi một giây này, suýt nữa không nhịn được mà bật ra một câu th ô tục.
Sở Dập sửa sang lại móng tay xong, đưa lên miệng thổi nhẹ, sau đó từ từ nói:
" Mà hình như hắn cũng sắp đến rồi."
Hắn nhìn chằm chằm đầu móng tay của mình, giọng điệu chẳng mấy quan tâm:
"Hay là chờ xem xong trò hay rồi hẵng đi?"
Chết tiệt! Tên đồng bóng này!
Tôi sởn gai ốc khi nhìn thấy động tác của hắn, còn chưa kịp chửi thầm xong, bên ngoài xe đã truyền đến âm thanh huyên náo.
Sở Dập sớm đã dời tầm mắt ra cửa sổ, giọng thấp đến mức gần như không thể nghe thấy:
"Tới rồi."
---
Từ khoảnh khắc chiếc xe màu đen kia xuất hiện, tôi đã biết đó là Tưởng Nghiên Chu.
Quả nhiên, khi xe dừng lại, người bước xuống là hắn, cả người toát ra vẻ âm trầm tăm tối.
Có một giây, tôi không dám nhìn về hướng hắn đang đi tới.
Tôi sợ bọn họ đã sớm thông đồng với nhau, sợ hắn sẽ lập tức bước đến gõ cửa sổ xe, tóm lấy tôi. Nhưng... hắn không làm vậy.
Hắn đi thẳng vào nhà ga, dù bước chân có phần dồn dập, nhưng vẫn có vẻ bình tĩnh. Quần áo chỉnh tề, dáng vẻ thong dong, thậm chí còn có chút tự tin rằng mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hắn nhất định đang nghĩ, nếu lần này bắt được tôi, sẽ trừng phạt tôi như thế nào đây?
"Tưởng Nghiên Chu điềm tĩnh ghê ha?" Tôi nhìn Sở Dập, không hiểu hắn đang nói cái quái gì.
Nhưng hắn lại quay đầu, nhướng mày nhìn tôi:
" Cô không tin hắn đang diễn sao?"
Sở Dập cười gian như một con hồ ly, cúi sát lại gần tôi:
"Đánh cược không? Nếu tôi thắng, cô thay tôi nợ Tưởng Nghiên Chu một ân tình. Còn nếu tôi thua—"
Hắn cố ý ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
" Tôi sẽ coi như chưa từng nhìn thấy cô hôm nay, thậm chí còn giúp cô giữ chân Tưởng Nghiên Chu. Thế nào?"
Thế nào cái gì mà thế nào!
Tôi không thèm đáp lại hắn, chỉ hồi hộp lo lắng quan sát nhà ga nhỏ phía trước. Một bàn tay đã sờ lên tay nắm cửa, chuẩn bị nếu có gì không ổn sẽ liều c.h.ế.t vùng chạy.
Thấy tôi không trả lời, Sở Dập cũng mất hứng thú, chỉ nhàm chán tựa vào ghế, mắt hướng về phía nhà ga.
Chẳng bao lâu sau, một trận ồn ào từ cổng nhà ga vang lên, có người hoảng loạn chạy tán loạn ra ngoài. Tôi nghe thấy bên trong vang lên những tiếng va chạm nặng nề.
Sở Dập nhướng mày, giọng đầy hứng thú:
"Bắt đầu rồi."
---
Tôi chưa bao giờ thấy Tưởng Nghiên Chu tức giận đến mức này.
Dù trước đây, khi hắn nổi giận với tôi trong căn phòng kia, cũng không thể so được với bây giờ.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Hình ảnh trước mắt hoàn toàn khác xa với Tưởng Nghiên Chu trong trí nhớ của tôi.
Không phải vì hắn có hành động gì quá đáng sợ, mà vì thần thái, dáng vẻ của hắn... quá thất thố, quá chật vật.
Bộ vest chỉnh tề giờ đã có chút xộc xệch, mái tóc có chút rối, cổ áo hơi mở rộng do động tác vội vàng.
Khuôn mặt vốn luôn xuất sắc đến mức không tì vết, giờ đây lại vặn vẹo vì tức giận, phẫn nộ, lo lắng... và có cả sợ hãi.
Hắn đang sợ hãi cái gì?