• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một thời gian sống chung với Tưởng Nghiên Chu, tôi mới nhận ra rằng tên nhóc đáng ghét này thực sự không dễ ưa chút nào.

Lúc nào cũng lạnh như băng, mặc kệ người khác có cố gắng bắt chuyện thế nào, hắn cũng chẳng buồn để tâm. Nếu tâm trạng tốt hoặc bị tôi quấn lấy đến phát bực, hắn mới thờ ơ đáp lại một, hai câu.

Chưa đầy một tháng, cách xưng hô của tôi với hắn đã thay đổi từ “tiểu thiếu gia” thành “tên nhóc đáng ghét”, “nhãi ranh”, “tiểu quỷ”…

Có lẽ vì tính cách hắn thật sự quá khó chịu, chưa đầy một tháng mà số người theo đuổi hắn đã giảm hơn một nửa. Chỉ còn lại một nhóm nhỏ kiên trì vì nhan sắc của hắn hoặc vì những lý do khác. Tôi chính là kẻ mặt dày nhất trong số đó.

Nhưng tôi không có tiền để nịnh bợ hắn, nên chỉ có thể lượn lờ bên cạnh, dùng hành động để nhắc hắn rằng tôi vẫn còn đây.

Tan học liền chạy tới lớp hắn, hắn học thể dục thì tôi ngồi bên cạnh xem. Thỉnh thoảng, tôi mua cho hắn chai nước khoáng rẻ nhất, nếu hắn không nhận thì tôi cũng không cần đau lòng. Đến giờ ăn, tôi chạy đến căng tin lấy món hắn thích… Xem như đang hầu hạ tổ tông.

Nhưng sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy tên nhóc đáng ghét này được một tấc lại muốn tiến một thước.

Chuyện bắt đầu từ một buổi trưa nọ, sau hơn một tháng tôi đều đặn lấy cơm cho hắn. Hôm đó, tôi đưa đũa cho hắn xong thì tự mình ăn. Đến khi tôi gần ăn xong, hắn vẫn còn chậm rãi gẩy từng hạt cơm.

Cuối cùng, dù tôi tự nhắc bản thân rằng mình chỉ là một người theo đuổi, phải nhẫn nại vì mục đích, nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa.

Dù vốn không phải người có tính tình tốt, nhưng tôi vẫn cố nhịn hỏi:

"Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"

Tên nhóc đáng ghét kia nhíu mày, nghi hoặc trả lời:

"Lần này cậu không giúp tôi gỡ xương cá."

Hóa ra là trách tôi không giúp hắn gỡ xương cá như mọi lần?!

Ngay khoảnh khắc đó, tôi thật sự muốn vứt hết mấy suy nghĩ ngớ ngẩn trước kia về việc “muốn kéo hắn xuống”. Đúng là một Lạt Ma, ai mà rước vào người thì đúng là xui xẻo!

Từ hôm đó, tôi mặc kệ hắn một tuần luôn.

Mãi cho đến—

Hai nữ sinh trang điểm rất thời thượng chặn đường tôi.

Tôi biết rõ mình không có nhân duyên tốt trong trường, nhưng bị đàn em năm dưới chặn đường thì đúng là hiếm có. Vì ý nghĩ yêu quý người nhỏ tuổi hơn và phụ nữ, tôi dừng lại xem bọn họ muốn gì.

Sau đó, tôi sẽ quyết định tùy theo tâm trạng mà quyết định—mắng khóc một người hay cả hai.

"A! Đây chẳng phải An đại tiểu thư sao? Sao hôm nay không quấn lấy Tưởng Nghiên Chu?"

Tôi nhướn mày nhìn nữ sinh vừa nói, trong lòng lặng lẽ trừ đi nữ sinh A hai điểm.

"Ôi trời, đừng gọi chị ta là tiểu thư, chị ta lại tưởng mình thật sự là đại tiểu thư mất."

Trừ tiếp nữ sinh B ba điểm.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Sau khi trừ tổng cộng mười điểm, tôi đang định mở miệng đáp trả thì phát hiện bọn họ định chơi trò áp chế bằng chiều cao, nhưng mang giày lót thêm cũng không hơn được tôi, họ đành khoanh tay trước n.g.ự.c để cố tỏ ra khí thế.

"Cho nên, chị đừng tưởng rằng Tưởng Nghiên Chu đối với chị đặc biệt là vì cậu ấy thích chị."

" Đúng rồi. Chị nghĩ cậu ấy thật sự muốn nói chuyện với chị, ở bên chị, ăn cơm với chị, là vì cậu ấy thích chị sao? Bây giờ chẳng phải cậu ấy cũng vứt bỏ chị rồi à?"

Tôi đột nhiên bật cười.

Hóa ra là ghen tị à?

Nhịn cười một lúc mà vẫn không nhịn được, tôi phất tay bỏ qua chuyện này, không sợ đo với họ, cũng tạm thời không chấp nhặt với tên nhóc khó hầu kia nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK