Cổ chân của y rất nhỏ, một nắm tay của hắn liền đã dễ dàng bao trọn.
Đúng là có hơi gầy...
"Được rồi, đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu." Không chú ý tới ánh mắt phiêu hốt của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền đem chân rút ra khỏi tay hắn, ở trong không trung xoay xoay khớp chân một chút.
Chân của y rời khỏi lòng bàn tay, nhất thời lại làm Cố Thừa Trạch cảm thấy có chút thất lạc. Nhưng rất nhanh, hắn liền đã đánh lên tinh thần, bởi vì lúc này, Kỉ Tình đã ngồi dậy, hỏi hắn:"Đã ăn tối chưa?"
"Chưa." Vốn định nói bản thân đã ăn với đối tác vào hai tiếng trước rồi. Nhưng không hiểu vì sao, lời ra khỏi miệng lại biến thành như vậy.
Cũng không nghi ngờ gì, Kỉ Tình liền gật đầu, xỏ chân vào dép lê ở dưới ghế. Sau khi đứng lên liền dứt khoát cách áo vest nắm lấy cổ tay hắn:"Vậy đi thôi, đợi tôi một lát, tôi nấu đồ cho cậu ăn."
Tựa như một đứa trẻ, ngoan ngoãn để Kỉ Tình an trí vào trên bàn ăn. Nhìn Kỉ Tình ở trong bếp loay hoay, Cố Thừa Trạch không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút ấm áp cùng chờ mong.
Từ lúc hắn sinh ra, ba mẹ cùng ông nội một năm ba trăm sáu mươi năm ngày đều không ở nhà được mấy lần, số lần ăn cơm cùng nhau cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cố Thiên Thiên thì lại không cần phải nói, bình thường đều đến nhà bạn ở lại, lớn một chút lại dọn vào ký túc xá, hiện tại thì lại đi khắp nơi du lịch, muốn gặp mặt một lần cũng đều là cả vấn đề.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ người giúp việc cùng đầu bếp, quả thật là chưa từng có ai khác làm cơm cho hắn ăn.
Loại cảm giác này rất mới lạ, cũng rất làm người chờ mong.
Chỉ là, Cố Thừa Trạch ngàn vạn lại không ngờ được, "đồ ăn" trong miệng Kỉ Tình lại là chỉ thứ trước mặt này...
"Đây là..."
Đem hai ly mì đã đổ nước sôi đặt vào trước mặt bản thân và Cố Thừa Trạch, nhìn thấy vẻ mặt mộng bức của hắn, Kỉ Tình liền hồ nghi hỏi:"Mì ly, thế nào, có vấn đề gì sao?"
[..................] Vấn đề rất lớn mới là đằng khác! Đây là một nước đi mà hệ thống chẳng thể ngờ được.
"Không có gì." Bị Kỉ Tình nhìn như vậy, mặc dù trong lòng soi mói, Cố Thừa Trạch hiển nhiên cũng không dám nói gì. Chỉ có thể cười nói:"Chỉ là, tôi tưởng anh sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn mà thôi. Ai ngờ được...sẽ là mì ly."
Bữa cơm thịnh soạn? Hắn vẫn là về chùm chăn ngủ một giấc đi, nghĩ cũng đừng nghĩ. Y nấu mì ly liền đã là vạn hạnh, y mà nấu cơm, đó mới thật sự là đại tai nạn.
"Đây cũng không phải mì ly bình thường..." Kỉ Tình có chút không phục nhướng mày, ý bảo Cố Thừa Trạch tự mình khám phá.
Nhìn thấy thần sắc này của y, tâm ý vừa động, Cố Thừa Trạch liền đem tấm nhãn dán vẫn còn dính hờ trên miệng ly kéo ra. Đợi khi nhìn thấy đồ vật trên đó, thần thái trên mặt hắn lại không khỏi đọng lại.
"Đúng như cậu nghĩ, đây không phải mì ly bình thường, mà là..." Vẻ mặt của Kỉ Tình lúc này rất trịnh trọng, tựa như đã làm được một chuyện vô cùng thiêng liêng:"Mì ly trứng ốp la!"
Khóe mắt giật giật, nhìn thấy khối "vật thể kỳ lạ" đen như than, hoàn toàn không nhìn rõ nguyên dạng trước mặt, Cố Thừa Trạch thật sự là không tài nào đem nó liên tưởng đến "trứng ốp la" ở trong lời nói của y.
Gọi là trứng chiên hắc ám thì còn tạm nghe được.
Hắn thật sự rất muốn hỏi một câu: Thứ này thật sự có thể ăn được sao? Ăn vào sẽ không chết đó chứ?
Chỉ là, trong lúc Cố Thừa Trạch còn chần chừ không dám động đũa. Kỉ Tình lúc này cũng đã trực tiếp gấp lấy miếng "trứng ốp la", khẽ cắn một ngụm.
"Mùi vị thế nào?" Cố Thừa Trạch cũng không phát hiện, thời khắc này, ánh mắt hắn khi nhìn Kỉ Tình lại có chút giống như đang nhìn chuột bạch trong phòng thí nghiệm.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền vân đạm phong khinh nhai lấy miếng trứng chiên khi nãy. Chỉ là, hình tượng chưa giữ được một giây thì đã...
"Phụt" Tại chỗ liền phun.
"........................"
Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng bất động thanh sắc đem ly mì đẩy ra xa bản thân.
Lần này hắn xác định rồi, ăn vào sẽ không chết, nhưng nhất định sẽ sống không bằng chết!
Không biết có phải vì xấu hổ hay không, sau khi phun ra, sắc mặt Kỉ Tình liền càng thêm ngưng trọng.
Y đột ngột từ trên ghế ngồi bật dậy, sau đó lại nhanh chóng đi xuống bếp.
Chưa đến ba phút, hai miếng "trứng ốp la" trong ly mì của cả hai liền đã bị y cho vào thùng rác, vĩnh thế không thấy mặt trời.
"Trứng bị hư sẵn, nên vừa chiên lên liền đã trở thành đắng như vậy."
Cho nên, mọi chuyện không phải lỗi của y, tất cả đều là do trứng, ừm, chắc chắn là vậy.
".................." Cố Thừa Trạch biết rõ y đang trợn mắt nói hươu nói vượn, nhưng rốt cuộc, cũng chỉ có thể tùy ý y.
Được rồi, y nói thế nào liền là thế đó đi.
Thật là sĩ diện.
"Trứng ốp la": Chúng tôi cũng tuyệt vọng muốn chết.
**Không sao, chí ít là chưa thành than, vẫn còn có thể cứu. (๑•́ ₃ •̀๑)