Rút kinh nghiệm từ lần trước, nơi nào tụ tập nhiều tang thi, Kỉ Tình liền sẽ bắt đầu đi về hướng đó, đem đám quái vật đáng sợ trong mắt người khác này làm thành bảo bảo ngốc nghếch, bảo hộ chính mình.
Chỉ là, dù cố gắng tăng nhanh cước bộ, nhưng bởi vì đường xá có quá nhiều nơi hư hại, khiến khoảng cách bị kéo xa, nên đi đến bóng đêm buông xuống, Kỉ Tình vẫn chưa đến nơi.
So với buổi sáng, giây phút thái dương biến mất ở chân trời, những quái vật này liền trở nên sôi nổi hơn nhiều. Bọn chúng tựa như hóa thành tín đồ của tà giáo, tất cả đều tụ tập đến trên đường phố, ngẩng mặt, ngây ngốc nhìn về phía mặt trăng trên cao.
Đem một đầu tang thi bên người đánh ngã sang bên cạnh, Kỉ Tình liền cường thế cướp đoạt vị trí của nó.
Đây cũng không thể trách y không nói lý lẽ được. Ai bảo hiện giờ, trên đường khắp nơi đều là thân ảnh của quái vật, muốn tìm chỗ đặt chân cũng tìm không ra chứ?
Đứng dưới ánh trăng, Kỉ Tình chỉ có một loại cảm giác vô cùng thoải mái cùng ấm áp, hoàn toàn trái ngược với khi đứng dưới ánh mặt trời.
Cảm giác này nói như thế nào nhỉ? Có chút giống với lúc trở về trong bụng mẹ, vô cùng an nhàn, tràn ngập lực lượng.
"Hệ thống, chuyện này là thế nào?" Nhận thấy có một năng lượng kỳ bí vừa tiến nhập vào trong người mình, Kỉ Tình liền hướng hệ thống thăm dò tình huống.
[ Theo hệ thống phân tích, quái vật ở vị diện này sẽ thông qua nguyệt lượng, hay thôn phệ huyết nhục của con người để tiến hóa.]
Còn có loại chuyện này? Nếu quái vật đã có phương pháp tiến hóa, nói như vậy, chẳng phải tương lai cũng sẽ có con người trở thành tiến hóa giả giống như trong tiểu thuyết hay sao?
Biết được chuyện này, trong lòng Kỉ Tình liền nảy sinh một loại cảm giác nguy cơ.
[ Ký chủ, ngươi có thể học theo những quái vật khác, thôn phệ huyết nhục tiến hóa nha. Mặc dù trong lòng có hơi ghê tởm một chút, nhưng mùi vị khẳng định sẽ rất tốt. Dù sao những quái vật đó đều si mê như vậy.]
[ Còn nếu không, có thể từ từ hấp thụ năng lượng của mặt trăng, mặc dù tiến hóa chậm chút, nhưng lại thắng ở ổn định.] Hệ thống cảm thấy, ký chủ muốn tìm được một hệ thống thứ hai có thể tri kỉ như mình, liền giống như là mò kim đáy bể.
Chỉ là, mặc cho hệ thống luyên thuyên không ngừng, lúc này, Kỉ Tình lại chợt phát hiện ra một thứ vô cùng kỳ lạ. Khiến y nhìn đến không rời được mắt.
"Đây là gì?" Ở trong lòng phát ra nghi vấn, Kỉ Tình liền cấc bước đi đến bên một con tang thi cách mình không xa.
Theo ánh trăng mông lung chiếu vào, Kỉ Tình có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trong đầu của con tang thi này, có một thứ gì đó đang không ngừng phát ra ánh sáng mờ ảo.
Mặc dù rất yếu ớt, nhưng ở giữa bóng đêm, lại giống như tia sáng của đom đóm.
Quan trọng nhất là, không phải đầu xác sống nào cũng đều có thứ này. Đưa mắt nhìn quanh, mấy trăm con, cũng chỉ có một con là phát ra dị trạng.
Kỉ Tình đến bên cạnh, cũng không làm đầu xác sống đó nảy sinh phản ứng. Nó vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mà không biết được, ở ngay cạnh bên cũng có một "người" đang dùng ánh mắt tương tự nhìn nó.
Nghiền ngẫm lúc lâu, rốt cuộc, nhìn xem đỉnh đầu phát sáng như bóng đèn của tang thi. Kỉ Tình cũng chỉ có thể ở trong lòng nói mấy tiếng xin lỗi huynh đệ, động tác lại càng lăng lệ hơn ai hết.
Một phút sau.
Bên vệ đường, Kỉ Tình đã đem đầu tang thi kia lôi đến đây. Lúc này, nó cũng đã thật sự biến thành một cỗ thi thể. Đầu bị đập nát thành vũng bùn, kế bên lại là chiếc chảo đã sớm tan tác, dính đầy máu.
Kỉ Tình ngồi xổm dưới một ngòn đèn đường, bắt đầu quan sát đồ vật vừa lấy ra từ trong đầu của tang thi.
Thứ này kích thước có chút nhỏ, chỉ to hơn viên kẹo đường một chút, có màu trắng đục như sữa. Có lẽ liền là tinh hạch trong truyền thuyết.
Loay hoay tinh hạch trong tay, Kỉ Tình nhất thời lại có chút lưỡng lự. Rốt cuộc, vẫn là đánh bạo đi vào trong siêu thị ở bên cạnh. Ở trong ngăn tủ lạnh tìm tới một chai nước suối, bắt đầu đem tinh hạch rửa sạch.
Được rồi, cũng không phải y sợ bệnh độc. Thuần túy chỉ là vì không muốn đem đồ vật vừa đào ra từ trong đầu tang thi nuốt thẳng vào bụng mà thôi.
Sau khi rửa xong, do dự một lát, Kỉ Tình liền đem viên tinh hạch này bỏ vào miệng, bắt đầu cắn mạnh một cái.
Khó tin chính là, tinh hạch cứng rắn lại bị Kỉ Tình dễ dàng cắn nát. Mùi vị của nó hoàn toàn không tệ hại như y đã tưởng, trái lại lại vô cùng ngọt ngào.
Vừa ăn vào, con ngươi vốn vô thần của Kỉ Tình tựa hồ cũng đã có chút sáng lên. Y có thể cảm nhận được rõ ràng, có một luồng năng lượng to lớn, gấp vô số lần sợi nguyệt lượng nhỏ bé khi nãy đang bắt đầu phân tán ra khắp cơ thể mình.
Cảm thụ thân thể xuất hiện thuế biến, lúc này, ánh mắt Kỉ Tình khi nhìn về phía những "bảo bảo ngốc nghếch" ngoài kia cũng đã mang theo tia sáng.
**Chúng quái vật lúc này: hoang mang - ing.