Cho nên, hắn cũng không tiếp tục giãy giụa nữa, mà chỉ thấp giọng nhắc nhở y:"Bệ hạ, xung quanh có rất nhiều người. Ngài làm chuyện này...rất không hợp lễ giáo, ngài vẫn là thả thần xuống đi."
"Không sao." Lười đôi co với hắn, Kỉ Tình chỉ dùng hành động chứng minh. Y cứ thế liền vác lấy hắn, quang minh chính đại trở về tẩm cung của mình dưới sự chứng kiến của vô số cung tỳ, nội thị.
Thân là đại tổng quản, việc Lưu Đức có thể làm chính là thay Kỉ Tình xử lý hậu hoạn. Vì thế, chân trước y vừa đi, chân sau, thần sắc cung kính trên mặt ông liền đã rút đi, thay vào đó là uy nghiêm cùng ác liệt.
Ánh mắt đảo qua đám người đang sợ hãi cúi đầu xung quanh, ông liền trầm giọng nói:"Sống ở trong cung, nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
"Chuyện hôm nay, tất cả các ngươi liền xem như là chưa từng xảy ra, đem mọi thứ nuốt vào trong bụng, dù chết cũng phải mang theo xuống cửu tuyền, có biết hay không?"
"Nếu để bổn tổng quản phát hiện có người loạn truyền. Không cần biết là ai làm lọt tiếng gió, tất cả những người có mặt hôm nay, đều sẽ cùng một chỗ chôn cùng. Có hiểu chưa?"
"Vâng, vâng." Dưới sự đe doạ của Lưu Đức, đám người liền vội vàng thề thốt, không dám làm trái.
- ----------------------------
Lúc này, Kỉ Tình cũng đã trở về đến tẩm điện. Chỉ vừa nhìn thấy y cùng bóng người bị y khiêng trên vai, cung nữ cùng thái giám đều nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn nhiều, vội vã quỳ xuống, hành lễ.
"Bình thân, tất cả đều lui ra hết đi."
Phất tay, cũng không chú ý tới hành động kính cẩn của bọn họ, Kỉ Tình đã đưa tay đẩy mở cửa đại điện, bước vào trong.
Hiện tại là mùa hè, mặc dù Kỉ Tình ra ngoài, nhưng trong tẩm cung thời thời khắc khắc vẫn luôn đặt vào vô số khối băng, nên không khí so với bên ngoài phải mát mẻ hơn nhiều.
Dùng chân đem cửa phòng đạp trở về nguyên địa, liếc nhìn một vòng quanh đại điện, ngoại trừ án kỷ chất đầy tấu chương ở đằng xa ra, đã không còn thứ gì có thể an tọa.
Kỉ Tình liền đem Độc Cô Vô Song ôm đến trên long sàn. Giống với lần trước, động tác lần này của y hiển nhiên cũng không hề "thương hương tiếc ngọc" chút nào.
Bị xem thành bao cát ném lên giường, đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên Độc Cô Vô Song cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ là, nhìn xem tẩm điện rộng lớn, cùng với tầng đệm thật dày dưới người, hắn lại không khỏi có phần cảm khái...
Một tháng được nằm lên long sàn hai lần như hắn, e là sủng phi đứng đầu hậu cung cũng đều không sánh bằng.
"Nói đi, tới tìm trẫm làm gì?" Vén vạt long bào, ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền hừ hừ nói:"Cũng đừng nói nhảm, trẫm không phải trẻ con ba tuổi. Lừa gạt quân vương là tội tru di cửu tộc đó."
Nhìn xem gương mặt xụ xuống, cố ra vẻ "ta rất hung tàn" của Kỉ Tình, không hiểu vì sao, Độc Cô Vô Song lại chỉ cảm thấy thâm tâm mềm mại. Thậm chí, vô thức đều bắt đầu thả lỏng cảnh giác.
"Bệ hạ xin đừng quên, trong cửu tộc của thần, có bao gồm cả ngài và tiên hoàng."
"....................." Thất sách, suýt chút liền quên mất còn có chuyện này.
Có chút quẫn bách, nhưng rất nhanh, Kỉ Tình đã kịp phản ứng lại. Đồng thời, mới chú ý đến một chuyện rất quan trọng. Đó chính là - cái tên này cư nhiên lại dám phản bác y!
Mắt phượng trừng tuấn nhan của người đối diện một chút, Kỉ Tình liền ở trong lòng dâng lên ý muốn trả thù.
Phương pháp tốt nhất để giảm xuống quẫn bách của bản thân là gì? Đó chính là làm đối phương quẫn bách hơn chính mình!
Vì vậy, Kỉ Tình liền đã lập tức hỏi ra một câu hỏi mang tính "thương hiệu":"Ngươi yêu trẫm sao?"
"????"
Không ngoài dự liệu của Kỉ Tình, y chỉ vừa nói dứt câu, Độc Cô Vô Song liền đã ngớ người.
Rõ ràng một giây trước vẫn còn đang nói chuyện tru di cửu tộc, vì sao một giây sau đã đột ngột dẫn sang chuyện yêu hay không yêu rồi? Tốc độ này cũng không khỏi quá nhanh rồi đi?
Có điều, suy cho cùng, khả năng thích ứng của Độc Cô Vô Song vẫn là rất nhanh. Ngay tức khắc, hắn liền đã bình thản trả lời câu hỏi của y. Chỉ là, đáp án lại có điểm lưng chừng không rõ.
"Con dân trong thiên hạ, đều kính yêu bệ hạ."
"Ngươi biết trẫm đang hỏi chuyện gì." Sự lươn lẹo của hắn làm Kỉ Tình không khỏi đen mặt.
"Bệ hạ thứ lỗi, thần ngu muội vô tri, thật sự không hiểu thánh ý của bệ hạ."
"Độc Cô Vô Song! Ngươi muốn giả ngốc trước mặt trẫm đến bao giờ nữa?!!"
Nhìn Kỉ Tình tức giận đến nghiến răng, cố nhịn cười, Độc Cô Vô Song liền "biết lỗi" mà cúi đầu, cam chịu:"Bẩm bệ hạ, thần chưa từng giả ngốc. Thần ngốc thật."
".................." Hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng thôi miên chính mình: không thể đập, không thể đập,...
Một lúc lâu, Kỉ Tình mới có thể làm lạnh đầu óc một chút. Có điều, ánh mắt khi nhìn về phía Độc Cô Vô Song, vẫn rất không hữu nghị:"Hoàng đệ..."
Hai chữ hoàng đệ này, Kỉ Tình cắn rất mạnh, phảng phất là từ trong kẽ răng ngấu nghiến ra. Khiến Độc Cô Vô Song vô cớ cảm thấy bất an.
"Ngươi muốn làm hoàng đế sao?"
Trong lòng chợt động, theo bản năng, Độc Cô Vô Song liền ngẩng đầu, cảm xúc trêu đùa trong nháy mắt cũng rút đi, thay vào đó là ngưng trọng.
Bệ hạ tại sao lại đột ngột hỏi như vậy? Chẳng lẽ ngài ấy đã phát hiện gì rồi?
"Thế nào? Câu hỏi này khó trả lời lắm sao? Trẫm chỉ hỏi ngươi có muốn hay không mà thôi, suy nghĩ lâu như vậy làm gì?" Lúc này, thần sắc trên mặt Kỉ Tình cũng đã càng thiểm thước.
Vốn nên lập tức tỏ lòng trung thành, thề thốt phủ nhận. Nhưng không hiểu vì sao, đối diện với Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song lại đột ngột rất muốn biết một chuyện:"Nếu thần nói có, bệ hạ sẽ để thần làm hoàng đế sao?"
Hỏi xong, không hiểu vì sao, tim của Độc Cô Vô Song lại bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.
Lúc này, Kỉ Tình đã tiến tới gần, đem mặt thấu đến bên mặt của hắn, đem khoảng cách giữa đôi bên thu hẹp lại chỉ còn chưa đến một ngón tay.
Ánh mắt chuyên chú, tinh quang sáng lạn của y lúc này, không ngoài ý liệu liền làm khí huyết trong người Độc Cô Vô Song càng lưu càng nhanh. Thế nhưng, một giây sau, hắn liền đã bị y không chút lưu tình tạt cho một gáo nước lạnh.
"Nghĩ hay lắm. Ngươi nhìn trẫm giống thiểu năng trí tuệ lắm à?"
Làm hoàng đế không thích ý sao? Truyền ngôi cho hắn làm quái gì? Nếu hắn muốn làm hoàng hậu, nói không chừng, y còn có thể suy xét lại.
**Sư tôn lại phũ nữa rồi...