"Hức...a...ha..."
Gắt gao che kín miệng, thân thể không ngừng bị va chạm, đang tựa như một con thuyền nhấp nhô không điểm tựa. Khiến Kỉ Tình mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không nghĩ được nữa.
C.ự vật không ngừng cắm rút trong hậu huyệt của y, lực đạo cùng tốc độ đều vô cùng hung mãnh, tựa như muốn đem cả người của y đều cắm xuyên.
Khoái cảm càng ngày càng kịch liệt, Kỉ Tình cũng đã không còn phân rõ được đã trải qua bao lâu. Đến tận khi một cỗ khoái ý xông lên đỉnh đầu, tựa như một ngọn sóng muốn đem y vùi lấp, y mới lờ mờ nghe thấy được ở bên tai vang lên giọng nói của đối phương.
Lúc này, Cố Thừa Trạch giống như cũng đã sắp sửa đi đến hạn cuối, tốc độ cắm rút cũng càng thêm nhanh chóng. Cảm nhận được mị thịt không ngừng co rút, bao vây lấy phân thân của mình, rốt cuộc, sau trăm lần ra vào, hắn liền trực tiếp phóng thích.
Đồng thời, trong lúc dục vọng dâng cao, theo bản năng lại bật thốt ra hai chữ:"Sư tôn..."
Vốn cũng bị hắn đưa đến cao triều, cả người giống như đang nằm trên chín tầng mây. Nghe thấy hai chữ này, toàn thân trên dưới của Kỉ Tình liền giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh thần.
Cái tên này vừa mới gọi cái gì? Sư tôn gì chứ? Xem phim tiên hiệp nhiều quá rồi sao?
Vừa ngẩng đầu, Kỉ Tình liền đã đối diện với ánh mắt ngây ngốc của Cố Thừa Trạch. Biểu lộ này, giống như...hắn cũng không biết chính mình vì sao lại đột ngột gọi ra hai chữ đó.
Nhưng lúc này, ngay khi Kỉ Tình chỉ vừa mới há miệng, định truy hỏi. Thì ý thức của y liền đã bỗng chốc nổ tung, hóa thành vô số bông tuyết.
Khung cảnh trước mắt cũng giống như ti vi bị nhấn nút tắt màn hình, trong nháy mắt liền gián đoạn. Hình ảnh cuối cùng nắm bắt được, cũng chỉ là ánh mắt hốt hoảng của người đối diện.
Đợi khi cảm giác choáng váng vơi đi, vừa mở mắt ra, trước mắt Kỉ Tình đã là một mảnh không gian trắng xóa quen thuộc, xen lẫn với đó, bên tai liền là âm thanh ríu rít của hệ thống.
[ Chúc mừng ký chủ đạt thành yêu cầu nhiệm vụ: thành công khiến Cố Thừa Trạch tin tưởng hành động tẩy trắng của ký chủ. Đồng thời để hắn chủ động cùng ký chủ phát sinh quan hệ.]
[ Mức độ hoàn thành nhiệm vụ có đánh giá là S. Ban thưởng tích phân: 12.000, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]
Mười hai ngàn tích phân? Như vậy, y phải hoàn thành tận tám, chín nhiệm vụ mới có thể thu thập đủ tích phân để rời khỏi nơi quái quỷ này rồi?
Đương nhiên, tiền đề là mỗi nhiệm vụ đều có thể thuận lợi thông quan, hơn nữa còn phải nhận được đánh giá cao nhất.
"Hệ thống, sau khi ta rời đi, thế giới đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
[ Đinh, quyền hạn không đủ, đây không phải là thứ ký chủ cần quan tâm. Ký chủ chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày đạt thành mục tiêu của mình, thế liền đủ rồi.]
Câu trả lời này của hệ thống cũng không làm Kỉ Tình cảm thấy vừa lòng. Lúc này, y liền không khỏi miên man suy đoán, đoán xem kết cục sau khi y rời khỏi sẽ là gì...
Hệ thống sẽ biến ra một con rối, thế vào chỗ của y, tiếp tục ở thế giới đó sinh hoạt?
Hay là đem nguyên chủ trả trở về, một lần nữa nhận được tân sinh?
Hoặc não động hơn một chút nữa, thì nơi đó kỳ thực cũng không tồn tại, mà chỉ là bên trong một quyển tiểu thuyết, hay là một thế giới giả lập. Cố Thừa Trạch cũng chỉ là một đoàn số liệu, hay vài dòng chữ miêu tả của ai đó mà thôi...
Nghĩ tới Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình lúc này mới vội vàng nhìn xuống thân thể của mình.
Còn tốt, còn tốt, trên người vẫn mặc một bộ quần áo hằng ngày, cũng không có trần truồng như đã tưởng.
"Hệ thống, có thể để ta trở về thế giới đó được không?"
"Ký chủ muốn làm gì?" Chẳng lẽ, ký chủ đã nảy sinh tình cảm với Cố Thừa Trạch, nên luyến tiếc đối phương?
Chỉ là, rất hiển nhiên, hệ thống đã suy nghĩ nhiều rồi. Bởi vì thời khắc này, trên gương mặt ít có biểu lộ của Kỉ Tình lúc này, đã xuất hiện lửa giận cuồn cuộn:"Ta muốn trở về dùng sức đạp nát tiểu jj của cái tên khốn kiếp đó, để hắn cả đời phải làm thái giám!"
Cư nhiên dám cưỡng ép "thượng" y, quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
[........................]
[ Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ sẽ lập tức bị truyền tống về không gian, không thể tiếp tục nán lại, cũng như xuyên trở về.]
Mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng chính tai nghe hệ thống nói, Kỉ Tình vẫn là có chút hụt hẫng vô cớ. Cả người cũng tựa như quả bóng bị xì hơi, trong nháy mắt liền xìu xuống.
"Như vậy...hệ thống, ngươi có biết tại sao hắn lại đột ngột gọi ta là sư tôn không?"
Kỉ Tình phát hiện, đối với cách xưng hô này, một người đến từ hiện đại như y không chỉ không cảm thấy quái dị. Trái lại, trong lòng còn rất...ưa thích?
[ Vấn đề này hệ thống cũng không rõ lắm.]
"À..." Gật đầu, bất chợt, Kỉ Tình lại nhớ tới một vấn đề tương đương quan trọng:"Đúng rồi, tại sao khi Cố Thừa Trạch nói yêu ta, ngươi lại phán định nhiệm vụ không thành công?"
"Phương pháp xác định xem hắn có chân tâm thật ý không của ngươi rốt cuộc là gì? Ta yêu cầu được tận mắt nhìn thấy." Nếu không, thì có khác gì tùy ý hệ thống nói hươu nói vượn đâu?
[........................]
[ Đinh, tự động truyền tống đến thế giới mới. Thỉnh ký chủ tiếp tục cố gắng phát huy, đem quang hoàn tẩy trắng chiếu rọi khắp thế gian.]
Lại tới?
Không ngờ hệ thống lại đột ngột chơi lại chiêu này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Đợi khi tỉnh táo lại, bên tai liền đã vang lên tiếng khóc lóc bi thảm của rất nhiều người.
Thật phiền...
Hiện tại, y đang có một câu CMN không biết có nên nói hay không.