Ngày hôm nay, tuyết rốt cuộc cũng đã rơi.
Dù đứng trong nhà, có lò sưởi giữ ấm, thì cái lạnh như đâm xé tim gan kia vẫn như cũ có thể lượn lờ quanh da thịt.
Từ canh năm bắt đầu, tuyết liền đã không ngừng trút xuống, khiến thiên địa đều nhuộm lên một màu trắng xóa.
Đặc biệt là trên đường lớn, phú thương buôn bán cũng lại càng trở nên thưa thớt hơn nhiều.
Thời khắc này, Kỉ Tình cùng Cố Thừa Trạch cũng đã dạo bước trên đường phố vắng tanh, nhìn xem từng đống tuyết trắng ở xung quanh.
Vốn đang che ô, làm một mỹ nam an tĩnh, cho đến khi bất ngờ bị một nắm tuyết ném vào trên mặt, Kỉ Tình mới không khỏi sửng sốt.
Theo sau đó, liền đã nổi giận đùng đùng :“Cố Thừa Trạch! Ngươi có bệnh!”
Đáp lại Kỉ Tình vẫn chỉ là một nắm tuyết ném tới, may là y phản ứng nhanh, lập tức tránh sang một bên.
Chỉ là, y cũng đã tràn đầy nộ hỏa nâng mắt nhìn về phía hắn.
Tiểu tử này, một ngày không dạy dỗ liền được đằng chân lên đằng đầu, ngứa da rồi có đúng không?!!
Thế nhưng, cũng vào thời khắc nhìn thấy nam nhân kia, Kỉ Tình lại không khỏi ngây ngẩn một chút.
Bởi vì lúc này, hắn vẫn đang từ trong đống tuyết vò lấy một nắm, ném về phía y, trên gương mặt đều là ý cười thoải mái, tự nhiên.
Mi mắt đều cong thành hình nguyệt nha.
“Lục Dạ…”
Nhìn Cố Thừa Trạch của hiện tại, đáy lòng Kỉ Tình lại có chút hốt hoảng, ký ức cũng tựa như thủy triều, bắt đầu cuộn trào.
Ký ức này đã rất xa xưa, lâu đến mức y gần như đều đã sắp quên mất.
Chỉ có thể mơ hồ nhớ được, khi đó, bọn họ giống như đều là một đám hài tử.
Mà y, rõ ràng là sư tôn của bọn họ, nhưng lại so với bọn họ còn ấu trĩ hơn.
Y đã gian lận, mượn việc bản thân tu vi cao thâm, dùng linh lực đem tuyết gọp lại thành một quả cầu tuyết thật lớn, ném về phía Lục Dạ, làm hắn tại chỗ ngã chổng vó…
Người ta thường nói, người lớn tuổi, sẽ ưa thích nhớ lại chuyện xưa.
Hiện tại, hồi tưởng lại những ký ức đẹp đó, đáy lòng Kỉ Tình cũng đã như tảng băng được nung nóng, chậm rãi tan ra.
Nhìn Cố Thừa Trạch, y liền ngồi xổm xuống, dùng tay hốt lấy một nắm tuyết, nhân lúc hắn không chú ý, dùng sức đem nó ném về phía hắn.
Thời khắc này, trên mặt Kỉ Tình đã không còn sự lạnh lùng như trước nữa, thay vào đó lại là nụ cười vui vẻ phát ra từ tận phế phủ.
Y cùng hắn chỉ giống như hai đứa trẻ, vô tư vô lự đùa giỡn với nhau, ngay cả ô giấy trong tay cũng đều bị ném sang một bên, nằm yên trên tuyết.
“Tiểu hồ ly, tiếp chiêu!”
“A…” Bởi vì Cố Thừa Trạch dùng cả hai tay để ném tuyết, nên Kỉ Tình liền không kịp tránh đi, mà bị ném vào trên người, mi mày đều phủ lên một lớp tuyết mỏng, theo bản năng lên án hắn :“Ngươi gian lận!”
“Binh bất yếm trá.” Không những không vì hành vi của mình cảm thấy xấu hổ, Cố Thừa Trạch còn dương dương tự đắc, ra vẻ nghiêm trang nói, vô sỉ đến cùng cực.
( Binh bất yếm trá : trong chiến đấu phải biết bất chấp thủ đoạn.)
Không thể bắt chước đối phương làm ra chuyện vô sỉ như thế, vì sẽ tổn hại đến hình tượng, nên Kỉ Tình liền dứt khoát không đùa nữa, đem ô giấy nhặt lên, đồng thời, chín chiếc đuôi cũng hơi đung đưa, đem tuyết bên trên phủi xuống.
“Này, Tiểu hồ ly, ngươi giận thật à?”
Đem đối phương xem thành không khí, Kỉ Tình chỉ một đường đi thẳng.
Nhưng chỉ vừa đi được mấy bước, y liền đã đột ngột nghe thấy được một tiếng xé gió vô cùng nhỏ truyền tới.
Nếu không phải thính lực của y vượt xa phàm nhân, đặt ở yêu tộc cũng là đứng đầu, thì có lẽ cũng không thể nắm bắt được.
Theo phản xạ, Kỉ Tình liền lập tức xoay người, đem chiếc ô trong tay quăng về phía người ở sau lưng :“Cố Thừa Trạch, cẩn thận!”
Kỳ thực, không cần Kỉ Tình nhắc nhở, Cố Thừa Trạch cũng đã nghe thấy được động tĩnh đó.
Chỉ là, phản ứng của hắn lại chậm hơn y nửa nhịp, chỉ vừa lấy ra phù lục, thì trên đỉnh đầu, vô số mũi tên cũng đã sắp rơi xuống.
May mắn thay, chiếc ô kia cũng vừa vặn chắn ngang trên không trung, cản lại một đợt mũi tên.
Dù cho tán ô đã bị bắn thành muôn vàn lỗ thủng, nhưng lại thành công giúp hắn tranh thủ một chút thời gian.
“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, Cấp Cấp Như Luật Lệnh!”
Theo Cố Thừa Trạch đem lá bùa trong tay ném ra, trước mặt hắn ngay lập tức liền đã hiện ra một vòng lam quang sáng chói, tựa như kết giới, đem hắn bảo hộ ở bên trong.
Vô số mũi tên rơi xuống, cùng lam quang va vào nhau, vang lên tiếng leng keng thanh thúy, lại bắt đầu rơi lả tả xuống đất.
Thì ra, những thứ này căn bản cũng không phải mũi tên gì cả, mà là từng sợi lông vũ đen kịt, sắc bén hơn cả đao nhọn.
Lông vũ tựa như vô cùng vô tận, liên miên không dứt bắn vào trên lam quang.
Song, phảng phất nhận ra tiếp tục tiến công như vậy cũng không thể làm tổn thương đến hắn dù chỉ là một sợi tóc, mưa tên rốt cuộc cũng tán đi.
Mà lúc này, ở cách đó không xa, Kỉ Tình mới cất bước chạy tới bên người hắn, nhìn xem lông vũ rơi đầy đất, thấp giọng cáo tri :“Những mũi tên này…là tộc Ô Nha!”
Tựa như chứng thực cho suy đoán của Kỉ Tình, lúc này, trên không trung, theo một tiếng quạ đen kêu lên, một bóng người cũng đã hiện ra giữa không trung, vững vàng đạp vào trên mái nhà.
Mà ở sau lưng đối phương, liền là một mảng mây đen che kín vùng trời.
Nhưng nếu nhìn kĩ, thì có thể phát hiện ra được, những thứ này căn bản không phải mây đen, mà là do vô số con quạ hợp lại tạo thành..
Danh Sách Chương: