"Lưu Đức, giúp trẫm truyền chỉ." Lưu lại một câu tiếp theo, Kỉ Tình liền trực tiếp phất tay áo rời đi:"Ninh thân vương cùng Ninh vương phi coi thường hoàng ân. Tịch thu hết thảy sản nghiệp ở kinh thành, sung vào quốc khố."
"Ban cho hai dặm đất phong ở biên giới phía Tây, Sa Trì thành. Một tháng sau, mang theo gia quyến cùng mười gia nô, lập tức rời khỏi kinh thành, đi đến đất phong. Không có lệnh của trẫm, vĩnh viễn không được quay về!"
Lời này của Kỉ Tình, xem như đã tuyên cáo lưu đày, chấm dứt khoảng thời gian phong quang vô hạn trong nửa đời còn lại của cả hai.
Hệ thống luôn quan sát một màn này, lúc này cũng không khỏi nhảy ra.
[ Ký chủ!!! Không thể! Ngươi lưu đày hắn đi rồi, nhiệm vụ lần này phải làm sao đây?]
"Không làm nữa."
[ Không làm nữa cũng được nhưng mà...cái gì, ký chủ, ngươi...ngươi vừa mới nói gì?] Ký chủ muốn bỏ gánh không làm, trời ạ!
Lúc này, Kỉ Tình đang vô cùng nghiêm túc. Không biết vì sao, thái độ bảo hộ của Độc Cô Vô Song đối với Thẩm Thiên Xu lại làm đáy lòng vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng của y cảm thấy rất khó chịu.
Thậm chí, nếu không phải cực lực khắc chế, thì vừa nãy y có lẽ đã rút kiếm bên hông của cấm vệ, trực tiếp giết chết hắn, đặt dấu chấm hết cho thế giới này...
Quan trọng nhất là, cùng hắn đồng quy vu tận, tựa hồ cũng là một kết quả không tồi...
[ Ký chủ, mau tỉnh táo! Nếu nhiệm vụ thất bại, ngươi nhất định sẽ phải chết!] Lúc này, hệ thống có thể nói là đã khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Tại sao ký chủ luôn luôn trong lúc lơ đễnh nảy sinh ra ý nghĩ đáng sợ như vậy kia chứ?
"Không sao, được làm hoàng đế 6 tháng, cuộc đời này xem như đã sống không lãng phí." Con người của Kỉ Tình là vậy, luôn luôn nhìn mọi chuyện rất thoáng.
Nhưng làm hệ thống không dám tin tưởng chính là, y cư nhiên lại nói được làm được, thật sự không tiếp tục công lược Độc Cô Vô Song nữa.
Mà lúc này, theo một đạo thánh chỉ buông xuống, người người cũng đều đã biết - Ninh thân vương thất sủng.
Trong nháy mắt, tường đổ mọi người đẩy, những người đã từng đố kị Ninh thân vương, trong nháy mắt cũng liền bắt đầu nhằm vào hắn, ở sau lưng bỏ đá xuống giếng.
Một số người quan hệ không tồi với vương phủ, nay cũng đều cắt đứt liên lạc, bo bo giữ mình.
Đương nhiên, phản ứng rõ ràng nhất không thể là ai khác ngoài tướng quân phủ. Ngay cả Thẩm Thiên Xu muốn trở về nương nhờ, lão tướng quân cũng đều đóng cửa không gặp.
Nếu nói trước kia, khi trở về từ chiến trường đã từng chịu đựng qua xa lánh. Thì lúc này, Độc Cô Vô Song mới thật biết được, thứ gì gọi là tình người ấm lạnh.
Chí ít, khi đó, đám người mặc dù trong lòng khinh thường hắn là phế nhân. Nhưng nể mặt hoàng thượng, cũng sẽ không dám tạo sắc mặt thẳng thừng như vậy.
Thấm thoát, cũng đã sắp trôi qua một tháng. Gia nô trong vương phủ, cùng với những vật được ban thưởng năm xưa, tất cả đều đã bị cấm vệ quân mang đi.
Vương phủ trong nháy mắt liền rơi khỏi thần đàn, trở nên vắng lặng cô tịch.
Lúc này, bóng đêm đã dần dần bao trùm lấy vương phủ. Giữa đêm, tiếng côn trùng kêu lại càng trở nên đinh tai nhức óc.
Độc Cô Vô Song một thân một mình ngồi trong lương đình, lẳng lặng ngắm nhìn minh nguyệt trên cao. Không hiểu thấu, lại cảm thấy khung cảnh trước mắt có phần không chân thật.
Tựa như hắn vốn không phải là người của thế giới này. Còn những gì đang xảy ra, đều chỉ đơn thuần là một giấc mộng của hắn mà thôi.
Bất kể là thân phận Ninh thân vương, thê tử kết tóc Thẩm Thiên Xu, hay là thiên hạ rộng lớn này.
Cũng chỉ có y, nam nhân chí cao vô thượng đó, mới bỗng dưng khiến hắn có cảm giác chân thực...
Trong lúc bất giác lại nghĩ tới y, còn xuất hiện linh cảm kỳ lạ thế này, Độc Cô Vô Song chỉ có thể ảo não đưa tay vuốt nhẹ mi tâm.
Hắn cảm thấy, mình có lẽ mắc bệnh rồi. Hơn nữa còn là bệnh hoang tưởng không có thuốc trị.
Trong lúc Độc Cô Vô Song đang đau đầu, bỗng nhiên, một thân ảnh vận hắc y liền đã giống như một cỗ u linh, lặng yên không một tiếng động tiếp cận hắn.
Hắc y nhân yên lặng đi đến bên cạnh xe lăn, vô cùng cung kính quỳ một chân xuống đất, chắp tay bẩm báo:"Chủ thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể động thủ bất cứ lúc nào."
"Chậm đã..." Vốn nên vui mừng vì thời cơ sắp thành thục, nhưng lúc này, không hiểu vì sao, Độc Cô Vô Song lại thoáng do dự:"Đợi thêm một thời gian nữa đi."
Nghe thấy mệnh lệnh của Độc Cô Vô Song, hắc y nhân rõ ràng là có hơi sững sờ.
Bởi vì gã không rõ, chủ thượng gần như đã sắp bị "lưu đày biên cương". Hiện tại rõ ràng đã là thời cơ chín muồi nhất, nếu không ra tay lúc này, thì còn phải đợi đến khi nào?
"Chuyện này can hệ trọng đại, làm không tốt sẽ bị tru di cửu tộc. Nên còn phải tính toán kĩ càng hơn."
Nhìn ra nghi hoặc của gã, Độc Cô Vô Song liền thuận miệng giải thích. Thế nhưng, bản thân thật sự nghĩ như thế nào, là vì đâu mới trì hoãn, thì cũng chỉ có một mình hắn biết được.
Hoàng thượng không thể chết. Chí ít, hiện tại không thể...
Đúng lúc này, giống như cảm nhận được gì đó. Độc Cô Vô Song lại chợt nhíu mày, thanh âm có điểm băng lãnh:"Có người đột nhập vương phủ."
"Hả?" Lúc này, chợt phản ứng lại, hắc y nhân mới nhanh chóng đứng dậy. Thân ảnh tựa như quỷ mị, bắt đầu tiến nhập vào trong bóng đêm.
Thế nhưng, không để gã kịp chuẩn bị vây bắt tặc nhân, từ sau lưng, giọng nói của Độc Cô Vô Song đã lần nữa vang lên:"Đẩy xe lăn cho bổn vương."
"Đối phương võ công rất tốt, là cao thủ. Các ngươi đánh không lại."