“Ngươi là thê tử chưa cưới của Kỉ Tình?” Có chút hứng thú đánh giá Thẩm Mị Nhi, nhưng từ vẻ mặt tới xem, Ma Tôn rõ ràng cũng không bị nàng uy hiếp.
Trái lại, còn đột ngột xùy cười, tràn ngập khinh bỉ :“Một tên Kỉ Tình mà thôi, ngươi nghĩ ta sợ hắn sao?”
“Còn ngươi, ngươi là đệ tử của hắn?”
Đột nhiên nghe thấy người khác nhắc tới mối quan hệ này, Độc Cô Duy Ngã liền sững sờ.
Nhưng nằm ngoài dự liệu chính là, hắn cũng không hề giận dữ phản bác, trái lại, lại lâm vào xoắn xuýt.
“Hừ, một người là thê tử chưa cưới, một người là đệ tử, tất cả đều đã bị ta đuổi gϊếŧ nửa tháng, nếu hắn muốn cứu, thì đã sớm xuất hiện cứu các ngươi rồi, tại sao đến bây giờ vẫn vô tung vô ảnh?”
“Theo ta thấy, hắn ta liền là một tên hèn nhát, ngụy quân tử mà thôi.
Hắn sẽ không đến cứu các ngươi đâu.” Bởi vì nguyên chủ trước kia tương đối kín tiếng, nên hiểu biết của Ma Tôn đối với y cũng không phải là quá rõ.
Nhưng thông qua một số yếu tố thì vẫn có thể đoán ra được phần nào…
Đúng vậy, hắn đã bị đuổi gϊếŧ suốt bao lâu qua, tin tức cũng đã sớm truyền đi khắp đại lục, không có khả năng y không biết…Thế nhưng…
Bị suy nghĩ trước đó của mình chọc tới, Độc Cô Duy Ngã liền không khỏi thê lương nở nụ cười, có phần ảo não rũ mắt.
Hắn rốt cuộc đang chờ mong cái gì? Chờ mong y xuất hiện, cứu hắn, vì hắn mà đối chọi với Ma Giới?
Có lẽ, y còn mong hắn chết sớm một tí kia kìa.
Chỉ là, dù sắc mặt đã như tro tàn, Độc Cô Duy Ngã vẫn cưỡng ép chính mình ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nhìn về phía Ma Tôn cũng trở nên tràn ngập rét lạnh :“Câm miệng!”
Không biết vì sao, nghe thấy Ma Tôn nói xấu Kỉ Tình, đáy lòng hắn lại vô cớ có chút khó chịu.
Có lẽ là vì nói gì thì nói, y cũng đã từng là sư tôn của hắn.
Hắn có thể mắng y, sỉ nhục y, nhưng người khác thì không được!
Bị Độc Cô Duy Ngã rống vào mặt, Ma Tôn trọng nháy mắt liền sa sầm, thu lại vẻ cợt nhã của mình.
Nhưng ánh mắt khi nhìn về phía hắn, lại trở nên càng thêm băng lãnh :“Tốt, tốt, rất tốt.”
Liên tục nói ra ba chữ ‘tốt’, Ma Tôn liền lạnh rên :“Vốn bổn tôn còn muốn để ngươi trăn trối thêm vài câu, nhưng nếu ngươi đã thành tâm muốn chết như vậy, vậy thì chết đi.”
Dứt lời, Ma Tôn liền đã nhấc tay, vỗ về phía ba người bọn họ.
Tư thái vô cùng tùy ý, chẳng khác gì đang đập muỗi.
Chỉ là, cái vỗ nhìn như thông thường này, khi rơi xuống lại chẳng khác gì thiên băng địa diệt.
Linh khí trời khắc này đều bị áp súc đến nổ tung, vang lên tiếng ‘lộp bộp’ chấn động.
Nhìn xem bàn tay to lớn, tựa như có thể già thiên ( che trời ) ở trên đỉnh đầu, cả ba đều không khỏi ngơ ngác, ngay cả tâm tư phản kháng đều không dậy nổi.
Kình phong gào thét, Độc Cô Duy Ngã thậm chí còn có ảo giác như thương khung đang sập xuống.
Khí tức tử vong quen thuộc đang ập vào mặt này, đối với hắn mà nói cũng không tính là quá mức xa lạ.
Bởi vì ngày hôm đó, đứng trước y, hắn cũng có cảm giác như thế này.
Và sự thật chứng minh, hắn đã chết.
Ánh sáng cùng linh khí tán loạn bắn ra, khiến Độc Cô Duy Ngã không khỏi nhắm mắt lại.
Thời khắc này, không gian xung quanh hắn đều giống như chợt an tĩnh lại, mà hắn, cũng không kiềm được, bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong suốt cuộc đời này.
Từ lúc xuất sinh, sau đó phụ mẫu mắc phải ôn dịch, đồng loạt qua đời.
Kế tiếp là lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn xin kiếm sống qua ngày, rồi bị bán vào trại nô ɭệ.
Sau đó, lại may mắn thức tỉnh thiên phú thần thông là Đao Tâm, được một trong những tông sư đứng đầu thiên hạ nhận làm đệ tử.
Cuối cùng lại bị người sư tôn mà mình tôn kính nhất này dùng đao khoét tim, thi cốt bị nghiền thành tro bụi.
Từng hình ảnh, tựa như cưỡi ngựa xem hoa, không ngừng luân chuyển trong đầu của Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng cuối cùng, vẫn dừng lại ở ngày hôm đó, trên đỉnh Tiêu Dao…
Thời gian như ngừng trôi, Độc Cô Duy Ngã vẫn còn đang chờ đợi chưởng phong ập xuống.
Chỉ là, chờ lại chờ, đau đớn trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, trái lại, bên tai lại chỉ vang lên một giọng nói lãnh đạm đến cực điểm.
“Có bổn tọa ở đây, kẻ nào to gan dám động vào hắn?”
Đáy lòng run lên, Độc Cô Duy Ngã đã lập tức mở mắt ra.
Đợi khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, ngay cả tâm linh của hắn cũng đều không nhịn được mà rung động.
Chỉ thấy lúc này, một bóng người mặc hồng y rực rỡ đã dùng tay xé rách kết giới trên bầu trời, tựa như đang xé một mảnh giấy yếu ớt.
Thân ảnh của y từ trên trời giáng xuống, phối hợp với kết giới đang vỡ vụn thành muôn vàn tinh quang ở phía sau, liền chẳng khác gì tiên thần hạ phàm.
Trong nháy mắt đó, bóng dáng của y đã nhoáng lên, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa cho hắn một bóng lưng xuất trần.
Đối diện với bàn tay to lớn đang rơi xuống kia, y cũng chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Ống tay áo đỏ rực tung bay, tựa như ánh lửa phất phơ trước gió, nhưng lại mang theo tầng tầng cự lãng vô hình, khi cùng cự chưởng va vào nhau, lại quỷ dị không nổ tung.
Trái lại, lại giống như hàn thủy rơi vào liệt hỏa, nhẹ nhõm đem nó dập tắt.
Nhìn xem chưởng phong kia chậm rãi bị xói mòn, tan biến giữa không trung, Độc Cô Duy Ngã liền ngây ngẩn cả người.
Nhưng ngay sau đó, dư ba ở bên trên vẫn là lan tới, khiến thân thể vốn đã yếu đuối cùng cực của hắn không cấm bị đẩy lùi ra sau.
Chỉ là, mắt thấy bản thân sắp sửa té ngã, Độc Cô Duy Ngã chỉ cảm thấy trước mặt mình có một đạo hồng ảnh lướt qua.
Ngay sau đó, eo của hắn liền đã bị một vòng tay nhẹ nhõm ôm lấy, khẽ kéo lên.
Thân thể chấn động, chóp mũi của hắn trong chớp mắt liền bị hương hoa đào lấp đầy.
Mặt vùi vào trong một lồng ngực bằng phẳng, ấm áp lạ thường.
“Đồ nhi đừng sợ, vi sư ở đây.”.
Danh Sách Chương: