Chỉ vừa bước xuống lầu, một tiếng kêu rêи liền đã truyền vào tai cả hai.
Theo âm thanh tìm kiếm, bọn họ mới phát hiện, thì ra người nói chuyện là một ông lão già nua. Cả người gầy yếu bất kham, tựa như quanh năm bệnh nặng, làn da cũng mang theo một loại tái nhợt, không có huyết sắc.
Nhíu mày, Kỉ Tình cũng không quá để tâm, nhấc chân liền lôi kéo Lục Dạ hướng về cửa lớn đi tới.
Chỉ là, y muốn đi, nhưng kẻ khác lại không chịu dễ dàng bỏ qua…
Chỉ thấy lúc này, ông lão yếu đuối vừa rồi liền đã đứng dậy, cũng không biết là từ đâu lấy được can đảm, bắt đầu ôm ngực, tê tâm liệt phế tố cáo tội trạng của hai người:“Ông trời ơi, sao trêи đời lại có loại người ích kỷ như vậy chứ?”
“Rõ ràng là có năng lực, nhưng lại chỉ bo bo giữ mình, không chịu cứu giúp người khác trong lúc hoạn nạn.”
“Nhìn xem đi, ở đây đều là người bệnh chân yếu tay mềm, già yếu bệnh tật, đã lâu đều chưa có cơm ăn, các ngươi nỡ lòng nào lại có thể bỏ đi như vậy chứ?”
Không thể không nói, ông lão này nhìn như gần đất xa trời, nhưng năng lực ăn vạ này, vẫn là có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Biểu hiện tinh tế lại tự nhiên. Chỉ là, đối diện với lão lại chỉ là hai đôi mắt tràn đầy khinh miệt như nhìn kẻ thiểu năng. Thậm chí, ngay cả một lời cũng lười nói, cả hai đã thẳng thừng đi tới trước cửa sắt, bắt đầu đem cửa kéo lên.
Xin lỗi, đạo đức bắt cóc, có lẽ sẽ khiến người thiện lương cảm thấy khó xử. Nhưng rất tiếc, lão gặp phải là hai ác nhân lòng dạ xấu không chịu nổi.
Trong lòng bọn họ chỉ có chung một nhận thức: đạo đức là gì? Có thể ăn được sao?
Ở sau lưng, nhìn động tác này của bọn họ, ông lão ngay tức khắc liền bị dọa chết khϊế͙p͙. Nghe thấy tiếng tang thi gầm gừ bên ngoài, đáy lòng ông lại càng hoảng rối tung rối mù.
“Này, các ngươi mau dừng tay! Các ngươi làm như vậy sẽ hại chết chúng ta.” Không chỉ riêng ông lão, lúc này, từ trong đám người, lại có một vị phụ nhân đứng ra, lớn tiếng mắng chửi.
Chỉ là, chưa để những người khác ho hen nửa lời, lúc này, họng súng trong tay Kỉ Tình liền đã giương lên, chỉa về phía bọn họ, ý tứ rất rõ ràng: kẻ nào dám mở miệng, y liền để đầu kẻ đó biến thành trái dưa hấu.
Quả nhiên, so sánh với miệng lưỡi cãi cọ, trực tiếp đề súng quả thật vẫn là thông dụng hơn nhiều.
Lúc này, Lục Dạ đã đem cửa sắt kéo lên. Chỉ là, hắn cũng không hề kéo hết, mà chỉ đem khoảng cách chừa ra khoảng trêи dưới một mét tính từ mặt đất, vừa đủ để một người đi ra.
Hai đầu tang thi ở bên ngoài là do đám súc sinh kia cố ý chừa lại, ở trong nhóm tang thi cũng thuộc về tàn phế lại ốm yếu cái loại kia.
Cho nên, bọn chúng căn bản không có trí khôn. Thậm chí, ngay cả việc khom người tiến vào cũng không biết. Mà chỉ có thể ngơ ngác đứng thẳng, đập cửa rống giận.
“Tình ca ca, tang thi bên ngoài…”
Không để Lục Dạ lo nghĩ cho an nguy của bản thân, Kỉ Tình liền đã chứng minh cho hắn thấy bản thân là người đáng giá phó thác.
Ngay tức khắc, y liền chú tâm, dùng ý niệm câu thông lấy tiềm thức của hai đầu xác sống bên ngoài.
Trong nháy mắt, tiếng đập cửa liền ngừng lại. Dưới sự khϊế͙p͙ sợ của đám người, cùng với ánh mắt kinh ngạc của Lục Dạ. Lúc này, một cánh tay xanh đen đã đột ngột từ bên ngoài vói vào.
Bàn tay nổi đầy gân xanh cứ thế liền vịn lấy cửa sắt, từng chút lại từng chút một, dùng sức đẩy lên trêи.
Ngay tức khắc, gió mát ùa vào, đã lâu không tận mắt nhìn thấy ánh mặt trời. Đám người liền lần nữa cảm nhận được độ ấm của dương quang.
Chỉ là, khi nhìn thấy hai đầu tang thi xiu vẹo đứng trước cửa, loại cảm giác kỳ diệu vừa rồi liền đã biến mất không thấy. Chiếm cứ trong thâm tâm đám người chỉ còn lại là băng lãnh.
Dù cho bọn chúng sau khi đẩy cửa vào liền đã đứng yên tại chỗ, nhưng lực sát thương của hai chữ tang thi này vẫn như cũ cường đại đáng sợ.
“Tình ca ca, đây là…” Cảm giác nhìn thấy tang thi ngoan ngoãn nghe lời thế này, đối với Lục Dạ tới nói, cũng chẳng khác gì nhìn thấy heo mẹ biết leo cây.
“Ngươi có thể điều khiển tang thi?”
Gật đầu, đối với kỹ năng này, Kỉ Tình vẫn chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cho nên cũng không có ý định giấu giếm.
Dù sao, việc có thể toàn diện hấp thụ năng lượng bên trong tinh hạch, mới có thể xem như là bí mật lớn.
Được Kỉ Tình đích thân thừa nhận, Lục Dạ lúc này liền đè xuống bản năng sợ hãi tang thi của mình, từng chút một đi về phía chúng.
Khoảng cách giữa đôi bên lúc này đã rất gần, gần như chỉ cần vươn tay liền đã có thể chạm tới. Nhưng dù vậy, đối với miếng mồi ngon là hắn, hai đầu tang thi này vẫn chỉ thờ ơ.
Tự mình thể nghiệm so với nghe người khác nói lại càng làm người hưng phấn hơn nhiều. Lục Dạ lúc này đã kϊƈɦ động khôn kể quay đầu nhìn Kỉ Tình.
“Tình ca ca, tang thi như thế này, anh có thể cùng lúc điều khiển bao nhiêu con?”
Tùy tiện giơ năm ngón tay lên, Kỉ Tình liền âm thầm hạ lệnh, để hai đầu tang thi kia tránh sang hai bên, để cửa ra vào trở nên thông thuận. Chỉ là, lời nói kế tiếp của Lục Dạ, lại khiến y không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
“Năm con sao? Như vậy, Tình ca ca, chúng ta đi ra ngoài tìm thêm tang thi đi. Đi ra đường có tang thi hộ tống, nhìn xem liền rất có mặt mũi nha.”
**Thế giới này nên đổi tên thành: hắc đạo tang thi và cô vợ cưới trước yêu sau của y