Đêm khuya thanh vắng, phố xá đã hoàn toàn lâm vào tĩnh mịch.
Kỉ Tình nằm trên giường, rõ ràng tư thế không tính là ưu nhã, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình lặng, lộ ra rất không hợp nhau.
Chỉ là, vốn còn đang lâm vào trầm tư, lỗ tai của Kỉ Tình lại nhanh nhạy bắt được động tĩnh từ ngoài cửa sổ truyền tới.
Theo bản năng, y liền nhắm mắt, ngưng thần, lắng nghe kỹ dị động ở bên ngoài thêm một chút.
Thanh âm này…có chút giống tiếng xào xạc khi lá cây khô bị gió cuốn, lại có chút giống âm thanh chân người ma sát vào trên vách tường.
Quan trọng nhất, tốc độ còn nhanh đến cực điểm, thể trọng tựa hồ cũng không nhẹ…
Ngay khi Kỉ Tình chỉ vừa làm ra phán đoán, từ trên giường bò dậy, thì ‘ầm’ một tiếng, cửa sổ phòng của y trong nháy mắt liền đã bị hất tung.
Kèm theo đó, chính là vô số mảnh gỗ vụn bay tung toé khắp nơi.
Dưới bóng tối, nương nhờ theo ánh trăng từ ngoài cửa chiếu rọi vào, Kỉ Tình chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đoàn bóng đen cự đại đang vắt ngang trước mặt mình.
Đúng vậy, thật sự là vắt ngang.
Mặc dù vẫn còn chưa làm rõ thứ phá cửa mà vào này rốt cuộc là gì, nhưng kích thước của nó, vẫn như cũ mang tới cho Kỉ Tình không nhỏ rung động cùng cảnh giác.
Chỉ là, ngay khi y vận sức, sẵn sàng triệu hồi chảo đen trong bất kỳ lúc nào, thì phía đối diện, một âm thanh lảnh lót, tương đối chói tai liền đã truyền tới, xua đi một chút căng thẳng của y :“Kỉ công tử! Nô gia được yêu vương phái tới để truyền tin cho ngài đây.”
Theo một đợt tiếng dịch chuyển vang lên, lúc này, bóng đen kia cũng đã tới gần thêm một chút, khiến Kỉ Tình rốt cuộc có thể nhìn thấy được diện mạo của nó.
Thế nhưng, dù là một người nhìn qua vô số đại sự như y, đối diện với nó, ngoài mặt vẫn phong khinh vân đạm, nhưng thực chất, trong lòng y đã không cấm nhảy dựng.
Bởi vì sao? Diện mạo của thứ này…thật sự là…một lời khó nói hết.
Giọng nói cùng chỉnh thể gương mặt đều giống như một nữ tử, mái tóc xõa dài ngang chấm lưng, hoàn toàn loạn thành tổ quạ, rối tung cả lên, khiến cả người nhìn qua càng có cảm giác âm hàn.
Nhưng dị thường hơn chính là, trên đỉnh đầu nữ tử lại mọc ra hai sợi râu dài, không ngừng lay động qua lại.
Mà thân thể, kể từ ngực trở xuống cũng không phải bộ vị của con người nữa.
Toàn bộ đều là thân của một con rết to bằng thùng nước, dài hơn mười trượng, nối dài từ trong phòng ra ngoài cửa sổ, với hai hàng chân rậm rạp, không ngừng nhúc nhích, làm người nhìn đến sống lưng tê dại.
Cũng còn tốt, chỉ là rết, chí ít không phải rắn.
Nếu không, y cảm thấy chính mình phải từ trên tinh thần tử vong.
Tựa hồ không phát hiện trạng thái đề phòng của Kỉ Tình, lúc này, nữ yêu chỉ đong đưa thân rết, nghiêng người đến trước mặt y, nhanh chóng nói :“Kỉ công tử, yêu vương để ta nhắn nhủ ngài đừng sợ.”
“Đợi ngài ấy xử lý xong đám lão đạo sĩ chết tiệt đó, sẽ tự mình đến cứu ngài ra.
Ngài vẫn sẽ là yêu hậu duy nhất của yêu tộc chúng ta…”
Chỉ là, yêu nữ vẫn còn chưa kịp nói dứt lời, thì lúc này, cửa phòng liền đã không hề báo trước đột nhiên mở toang.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh nghi của cả hai, một đạo lôi quang cũng đã đột ngột lóe lên, trực tiếp đem thân thể to lớn của yêu nữ chặt đứt.
“Á!” Bị chém ngang lưng, yêu nữ không khỏi phát ra một tiếng hét thảm.
Trong nháy mắt, vô số huyết dịch tím sẫm, không giống máu người liền đã bắn lên tung tóe, cuồn cuộn như thác.
Nửa người trên văng đến bên cạnh, nửa người dưới của yêu nữ liền đã giống như đỉa phải vôi, mất khống chế cựa quậy, cũng không lâu sau, đã giống như đóa hoa úa tàn, khô héo rũ xuống.
Cứng ngắc ngoái đầu nhìn về phía cửa ra vào, ánh vào mắt Kỉ Tình liền là hình ảnh Cố Thừa Trạch đạo bào phấp phới, trong tay cầm kiếm gỗ đào, vẫn còn ở trong tư thế giơ kiếm, trên tay quấn quanh một đạo lôi đình.
Rõ ràng là một tạo hình…khá nhược trí, nhưng lại ngạnh sinh sinh bị nhan giá trị của hắn kéo về.
Chỉ là, tuấn nhan vốn luôn ý cười ẩn hiện, phong thần nhẹ nhàng kia, lúc này lại trở nên vô cùng thâm trầm, chẳng khác gì bị phủ lên một tầng mây đen, kiềm chế, nội liễm.
Thậm chí, không thèm nhìn Kỉ Tình, sau khi một kiếm đem yêu nữ chém thương, Cố Thừa Trạch đã nhấc chân tiến vào phòng.
Mỗi một bước đều đặt chân vừa lực, tiếng tiếng như đạp vào trên tâm của mỗi người ở đây.
Bị chém thành hai đoạn, nhưng sinh mệnh ngoan cường của nữ yêu cũng không hề tắt mất.
Nơi vết thương, máu vẫn còn đang không ngừng chảy ra.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của nàng cũng càng thêm trắng.
Chỉ là, dù cho đã hấp hối, như cá trên thớt, khi nhìn thấy Cố Thừa Trạch xuất hiện, nàng cũng không hề sợ hãi, trái lại, còn cố gắng thốt ra từng chữ một :“Chờ lấy…”
“Yêu vương vĩ đại nhất định sẽ suất lĩnh yêu binh, đem nhân tộc các ngươi dẫm ở dưới gót giày, mang yêu hậu trở về, ngự trị thiên hạ!”
“Rác rưởi đáng chết.” Lạnh rên, Cố Thừa Trạch liền đã từ trong tay áo lấy ra một tấm phù lục màu vàng óng, vẽ đầy ký hiệu ngoằn ngoèo như rắn bò.
Sau khi thấp giọng lẩm bẩm gì đó, liền không chút do dự đem nó ném về phía yêu nữ.
Trong nháy mắt, một phân thành hai, lá bùa kia sau khi rơi vào trên đầu và người của nữ yêu, liền đã lập tức hóa thành đại hỏa, đem chúng thôn phệ.
Trong ánh lửa, chịu nỗi đau cùng cực, thân thể yêu nữ đã bắt đầu vùng vẫy, nhưng cuối cùng, vẫn là bị thiêu đốt thành tro bụi, tiêu tán giữa thiên địa..
Danh Sách Chương: