Đến khi phản ứng lại, Kỉ Tình mới phát hiện không biết từ khi nào, bản thân đều đã khoanh chân ngồi trên đùi hắn. Thân thể trần trụi cùng hắn dán sát vào nhau, bàn tay vẫn còn ôm lấy sườn mặt của hắn, trằn trọc hôn sâu.
Ngay tức khắc, sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, Kỉ Tình liền hoảng hốt muốn tránh xa hắn ra. Trái tim lại càng "thình thịch" nhảy loạn.
Trời ạ, Kỉ Tình, ngươi đang làm cái quái gì vậy?
Bị trúng tà, nhất định là bị trúng tà rồi!!!
Có lẽ không ngờ tới được đang trong lúc nhu tình mật ý, Kỉ Tình sẽ đột ngột đứng dậy. Nên Độc Cô Vô Song cũng không khỏi ngây ngẩn một chút:"Bệ hạ..."
Kỉ Tình đã quên mất việc hai chân của bản thân bởi vì ngồi yên một lúc lâu, đã sớm tê cứng. Nên bởi vì đứng lên quá nhanh, không kịp phòng ngừa, hai chân y đã lập tức tê rần, thoát lực ngồi thụp xuống.
Vô tình, liền cọ sát vào vật nào đó của nam nhân.
"Bệ hạ, ngài đang khiêu chiến sức chịu đựng của thần sao?"
Khiêu chiến cái đầu của ngươi!
Hai chân như nhũn ra, rốt cuộc, biết rõ tên đã lên dây, cố gắng dường nào cũng chỉ là đang vùng vẫy trước khi chết, Kỉ Tình cũng liền không phí công vô ích nữa. Cam chịu vòng tay qua cổ Độc Cô Vô Song, ôm lấy hắn.
Đồng thời, lại dùng khí khái hùng hồn như sắp sửa bước ra chiến trường, khẳng khái hi sinh:"Đừng lề mề là mà nữa, tới đi!"
Vùi đầu vào trong hõm cổ của hắn, Kỉ Tình liền hừ hừ nói. Chỉ là, y cũng không phát hiện, bàn tay bản thân luôn trong lúc vô thức sờ vào những vết sẹo trên lưng nam nhân, ẩn chứa muôn vàn thương tiếc.
Vốn cho rằng sẽ phải cùng Kỉ Tình rùng mình một lúc nữa. Nhưng bỗng dưng lại được y chấp nhận, Độc Cô Vô Song cũng không khỏi sững sờ, bị niềm vui ngoài ý muốn này làm mừng rỡ không thôi.
"Bệ hạ, ngài nói thật?"
"Ngươi nói đi!??" Hậm hực gặm gặm bả vai của hắn, Kỉ Tình liền vô lực trợn tròn phượng nhãn.
Không biết nói gì khác để thể hiện sự kích động của mình hiện giờ, Độc Cô Vô Song cũng chỉ có thể dùng hành động thực tế chứng minh.
Cánh tay giữ lấy eo thon của Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song rất dễ dàng liền đem y ôm lên. Chỉ là, ngay sau đó, hắn lại không khỏi do dự:"Bệ hạ, ngài cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý... Thần vẫn còn chưa kịp giúp ngài thả lỏng, có thể sẽ rất đau."
Nghe tới đau, Kỉ Tình liền thoáng dâng lên thoái ý. Nhưng chung quy, một lời đã nói, cũng không thể dễ dàng trở mặt như vậy. Y cũng chỉ yên lặng siết chặt hai tay.
"Trẫm cũng không có yếu đuối mong manh như vậy..." Vốn còn muốn nói vài câu cứng rắn, tỏ vẻ chính mình không sợ. Chỉ là, ngẫm nghĩ một lát, Kỉ Tình vẫn là không an tâm dặn dò:"Có điều, ngươi nhớ kỹ, phải nhẹ nhàng..."
"Bệ hạ...thần...lĩnh chỉ." Hít sâu một hơi, cố đè xuống xao động nơi thâm tâm, Độc Cô Vô Song rốt cuộc vẫn lựa chọn trước chuẩn bị cho Kỉ Tình.
Bàn tay chậm rãi xoa nắn cánh mông co giãn của y, đem nó nhào nặn thành đủ loại hình dạng. Cuối cùng, ngón tay mới từ từ chuyển tới hậu huyệt mê người kia.
Lúc này, Độc Cô Vô Song cũng không biết là từ nơi nào lấy ra một bình thuốc mỡ, thoa đều vào trên ngón tay của mình. Sau đó, mới bắt đầu vào việc, chậm chạp thâm nhập vào trong huyệt khẩu.
Chỉ mới cho vào một ngón tay, Độc Cô Vô Song liền đã có thể cảm nhận được sự chặt chẽ của hai bên thông đạo. Tựa như một cái miệng nhỏ, muốn đem ngón tay của hắn cắn đứt.
Tưởng tượng đến viễn cảnh hạ thể được tiến vào nơi tiêu hồn này, Độc Cô Vô Song liền cảm thấy dục hỏa sôi trào, khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh được. Tiếp tục cẩn trọng nhét thêm một ngón tay vào trong.
Đau đớn ùa tới so với tưởng tượng của Kỉ Tình còn phải sớm hơn. Thân thể nguyên chủ chưa từng được khai phá, căn bản là không chịu đựng được dị vật xâm nhập như thế này.
Chỉ là, một chút đau như vậy, Kỉ Tình vẫn còn có thể cắn răng nhịn xuống.
Y có thể cảm nhận rõ ràng được hai ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng của đối phương là như thế nào ra vào, ma sát vào trên tràng đạo của mình, mang đến cảm giác trướng trướng.
Tựa đầu vào bên vai hắn, Kỉ Tình có thể mơ hồ nghe được tiếng nước nhớp nháp từ dưới người bản thân truyền tới, làm y xấu hổ muốn mạng.
Nhất là khi, theo ngón tay của hắn vô tình chạm vào một điểm nào đó trong mị huyệt, một loại cảm giác ngứa ngáy truyền tới, làm y không khỏi thấp giọng nghẹn ngào.
Mặc dù Kỉ Tình đã nhanh chóng phản ứng lại, vội vã ngậm chặt miệng. Nhưng tiếng nghẹn ngào này, vẫn như cũ bị nam nhân bên người nghe thấy hết.
Hắn bật cười, mang theo sủng nịch.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên tới thế giới này, Kỉ Tình bắt gặp hắn cười một cách thoải mái như vậy.
Biệt khuất gặm lấy bả vai của hắn, muốn thông qua việc này để phát tiết tâm tình. Nhưng gặm gặm, Kỉ Tình lại chợt nghe thấy được âm thanh cưng chiều của nam nhân:"Đừng gặm như vậy, sẽ đau răng."
".................." Cho nên, y gặm hắn, hắn không những không đau không ngứa, trái lại lại còn có dư lực đi quan tâm, sợ y đau răng, có đúng không?
Chỉ là, không để Kỉ Tình tiếp tục suy nghĩ lung tung, lúc này, hai ngón tay vẫn còn đang vùi trong thân thể, vừa bị y xem nhẹ cũng đã bỗng dưng chuyển động, hơn nữa, còn vô cùng có mục đích mà cọ sát vào trên nơi mẫn cảm của y!
"Ưm..." Cắn chặt môi dưới, mắt phượng thanh lãnh thường ngày của Kỉ Tình lúc này cũng đã phiếm lên một tầng thủy quang, làm người vừa muốn thương tiếc, lại càng muốn ra sức chà đạp.
"Kỉ Tình, ngươi biết ta là ai sao? Ta muốn nghe ngươi gọi tên của ta!" Độc Cô Vô Song cũng không biết chính mình hiện tại tại sao lại chấp nhất chuyện này như vậy.
Đang bị cảm giác kích thích dưới hạ thân làm mơ mơ màng màng, nghe thấy câu hỏi của đối phương, Kỉ Tình liền theo phản xạ mấp máy môi:"Độc Cô..." Duy Ngã.
Không đúng, hắn không phải Độc Cô Duy Ngã!
Kém chút liền tạo thành một sự nhầm lẫn to lớn, Kỉ Tình chỉ cảm thấy có một hình ảnh mơ hồ đang muốn ở trong đầu mình phá kén mà ra. Nhưng mặc kệ y cố gắng dường nào, thì vẫn như cũ không thể nhớ ra nổi.
Thứ duy nhất y có thể làm, là theo bản năng không để cho chính mình nhầm lẫn thêm lần nào nữa:"Vô Song...Ngươi là Độc Cô Vô Song!"
**Rốt cuộc cũng hoàn thành tiếc nuối của sư tôn với A Song bảo bối rồi.