Giây phút chảo đen hiện ra trong tay Kỉ Tình, bị y nắm lấy, hai mắt Độc Cô Duy Ngã đã hoàn toàn mở to.
Bởi vì sự xuất hiện của nó, đơn giản là sát phong cảnh đến cực điểm, đem tất cả hình tượng y vừa xây dựng đều cuốn bay.
Chỉ là, không biết trong lòng Độc Cô Duy Ngã suy nghĩ thế nào, lúc này, Kỉ Tình chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía Ma Tôn, chảo đen trong tay cũng nhấc lên, trong nháy mắt liền từ từ phóng to vô số lần.
“Đây là thứ gì?” Cảm nhận được khí tức cổ lão trên chảo đen phát ra, đáy lòng Ma Tôn cũng không khỏi ngưng trọng.
Chẳng lẽ, thứ trong tay y này là một thanh Đế binh sao?
Không đúng, Đế binh rất quý hiếm, ngay cả Ma Giới cùng Vạn Kiếm Thần Tông mỗi nơi cũng chỉ có một thanh mà thôi, y làm sao có thể sở hữu được? Mà Đế binh ở Vạn Kiếm Thần Tông, Ma Tôn cũng đã từng nhìn thấy qua, đó là một thanh tuyết kiếm.
Chăm chú quan sát chảo đen, càng xem, Ma Tôn liền càng phát giác không đúng.
Bởi vì Ma Giới cũng có Đế binh, nên khí tức bên trên nó, ông cũng vô cùng hiểu rõ.
Thứ đen sì sì này, mặc dù mang đến cho ông cảm giác áp bách vô cùng to lớn, nhưng khi tức lại cùng Đế binh hoàn toàn khác nhau.
Không dám khinh cử vọng động, song, thứ Ma Tôn nhận được lại chỉ là một câu trả lời bất cận nhân tình của Kỉ Tình :“Đây là thứ…tiễn ngươi đi tây thiên.”
Âm thanh vừa dứt, Kỉ Tình liền đã nhẹ nhõm nhấc lên chảo đen.
Linh lực bàng bạc trong đan điền cũng chảy xuôi vào trong đó, uy lực trong nháy mắt liền được nhân lên gấp trăm lần.
Đứng mũi chịu sào, Ma Tôn có thể cảm nhận được, một chiêu sắp tới của Kỉ Tình, đã vượt qua phạm trù nhận thức của ông, đơn giản là mạnh đến thái quá.
Cũng không biết có thể sánh bằng Đế cảnh trong truyền thuyết hay không…
Nhìn thấy Kỉ Tình nói đánh liền đánh, không chút báo trước, Ma Tôn cũng không dám chậm trễ, vội vã thôi động linh lực cùng thần thông đến đón đỡ.
Thời khắc này, ông chỉ hận chính mình vì sao trước khi tới, không đem Đế binh mang theo.
Rốt cuộc, chảo đen che khuất bầu trời vẫn tựa như thiên lôi thần thạch, đập thẳng về phía đám người của Ma Giới.
Ma binh hoảng sợ tán loạn, ma tướng cũng bị dọa đến mất mật.
Giây phút này, pháp thân sau lưng Ma Tôn đã giơ ngang trường kích lên đỉnh đầu, tạo thành tư thế đón đỡ.
Cuối cùng, khi đôi bên va phải nhau, một tiếng nổ tung liền đã rung động cửu thiên mà vang lên.
Trong tích tắc, đại địa như nứt ra, thiên địa phảng phất muốn băng diệt.
Thậm chí, mấy ngàn dặm xung quanh đều có thể nghe rõ và cảm nhận được dư ba của trận chiến này.
Ở ngay giữa trung tâm trận chiến, hai mắt Độc Cô Duy Ngã đã suýt chút bị quang mang đâm mù.
Vô số linh khí ba động, tạo thành hỗn độn khí lưu, khiến hư không đều ngạnh sinh sinh bị nổ ra một vết rách.
Phong bạo ùa vào, khiến khí huyết trong thể nội của Độc Cô Duy Ngã cũng cuộn trào không ngừng, tựa như một giây sau liền sẽ bị chấn đến thất khiếu đổ máu.
Nhưng cũng vào lúc này, hắn lại đột ngột cảm nhận được, ở sau lưng có một luồng linh lực ấm áp đang chậm rãi chảy xuôi vào trong người của mình, đem khí huyết đang rối loạn kia xoa dịu.
Hào quang kéo dài không lâu, mất khoảng ba giây liền đã chậm rãi lắng lại.
Lúc này, chảo đen trong tay Kỉ Tình cũng đã bị thu nhỏ, trở về kích cỡ ban đầu.
Mà ở đối diện, trung tâm của chiến đấu, theo tro bụi chầm chậm tán đi, thân ảnh của Ma Tôn cũng đã hiện ra.
Chỉ là, khác với bộ dạng cao thượng, quý khí ban đầu, lúc này, ông đã vô cùng chật vật.
Chưa nói đến quần áo rách rưới như ăn mày, pháp bào hộ thân vỡ tan tành rơi đầy đất, đầu tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng cũng trào ra một sợi ma huyết, thì pháp thân cao lớn vạn trượng ở sau lưng ông cũng đã hoàn toàn tan biến.
Ánh mắt sắc bén, tựa như lưỡi đao nhìn chằm chằm Kỉ Tình cùng Độc Cô Duy Ngã, Ma Tôn liền cắn răng, hận không thể đem bọn họ róc xương lột da.
Nhưng không hổ là kiêu hùng, co được giãn được, biết rõ bản thân không đánh lại y được, ông liền đã lập tức thiêu đốt tinh huyết, vận dụng cấm thuật, trong chớp mắt liền biến thành một luồng bạch quang, bay về phía chân trời.
Chỉ để lại một âm thanh trầm trọng.
“Kỉ Tình! Ngươi đợi đó cho bổn tôn, bổn tôn nhất định sẽ tự tay lấy mạng ngươi!”
So với nhi tử của ông, Ma Tôn quả nhiên lại già dặn hơn nhiều, chạy so với ai khác cũng phải nhanh.
Chỉ trong tích tắc như vậy, Kỉ Tình thậm chí còn không kịp phản ứng, ông ta liền đã sớm mất dạng.
Nhìn xem tràng cảnh máu chảy thành sông, xác chết tựa như thịt viên, nát nhừ chất đống trên đất, sớm đã không nhìn rõ nhân dạng, Kỉ Tình liền nhíu mày, dời đi tầm mắt.
Không phải là tâm lý không quen thuộc, mà chỉ là không quá thoải mái mà thôi.
Trong lúc Kỉ Tình suy tư, không biết có nên đuổi theo hay không.
Lúc này, sự chú ý của y liền đã bị phân tán, bởi vì người trong lòng y lại đột ngột gục xuống, như biến thành một đoàn bùn nhão.
“Duy Ngã…” Có phần lo âu nhìn xuống, ánh vào mắt Kỉ Tình chính là gương mặt trắng bệch, cùng hai mắt đang nhắm nghiền của Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng ngoại trừ hai thứ này ra, từ hô hấp đến nhiệt độ trên người hắn đều không có gì đáng ngại.
Rất rõ ràng, hắn chỉ bởi vì quá mệt mỏi nên mới ngất đi.
Im lặng, Kỉ Tình liền nhẹ nhàng đỡ lấy lưng Độc Cô Duy Ngã, muốn rút tay lại.
Nhưng cũng vào lúc này, cánh tay của y lại đột ngột bị hắn ôm chặt lấy, động cũng không thể động.
“Sư tôn…đừng đi…” Độc Cô Duy Ngã thấp giọng nỉ non, rõ ràng chỉ là vô thức nói mê.
Thế nhưng, nhìn gương mặt tràn ngập âu lo của hắn, Kỉ Tình vẫn như cũ không thể hạ nổi ngoan tâm, lập tức trở tay, đem hắn ôm vào lòng, vỗ lưng cho hắn :“Ngoan, vi sư không đi.”.
Danh Sách Chương: