Ăn cơm tối xong Trần Thủ Nghĩa bay nhanh về phòng ngủ
Sau khi trầm tư suy ngẫm làm xong bài tập của hôm nay, hắn lôi ra kiếm gỗ dưới gầm giường, bắt đầu tiếp tục tập đâm kiếm hết lần này tới lần khác, nhưng có lẽ do thiên phú của hắn thật sự không xong nên từ đầu đến cuối hắn đều tìm không ra điểm liên động của cơ bắp toàn thân
Còn về việc thỉnh giảo em gái thiên tài kia của hắn, đấy là điều không thể, thậm chí cả đời này đều không thể
Thân là anh trai mà chỉ còn sót lại ít lòng tự tôn kia, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu với em gái mình
Cho dù việc huấn luyện không có tí hiệu quả nào hắn cũng vẫn vùi đầu luyện tập cả tiếng trời, cấp bậc kiếm thuật vẫn ở mức ‘Chưa nhập môn’, chẳng có tí tiến bộ nào cả
Trần Thủ Nghĩa chợt cảm thấy con người sinh ra vốn đã không bình đẳng, vì sao có người thông minh, có người lại ngu ngốc, có người trời sinh đã có thiên phú về vận động, có người lại ngốc nghếch tựa như một tảng đá, giống như em gái hắn, bình thường cũng không nhìn ra nó nỗ lực hơn hắn bao nhiêu nhưng lại có thể nhẹ nhàng đè ép những người cùng tuổi mình, nay đã sắp trở thành Võ Giả Học Đồ rồi
Trong lòng hắn có hơi chán nản, nhưng vừa nghĩ đến ‘Sách Tri Thức’ trong thân thể, sương mù trong lòng hắn thoáng chốc đã được ánh mặt trời rực rỡ nhanh chóng xua đi, cả người đều tràn ngập động lực
Hắn giờ có ‘Sách Tri Thức’ rồi
Tích luỹ năng lượng đã đạt mức 0.32
Nếu tính toán thời gian bắt đầu từ chiều tối qua sau khi hắn tiến hành ưu hoá, tới 10 giờ tối nay, trong vòng gần ba mươi tiếng qua, tích luỹ năng lượng của Sách Tri Thức đã tăng thêm 0.12, mỗi ngày hai mươi tư tiếng có thể tăng khoảng 0.1 điểm
Chỉ cần thêm mười ngày nữa là hắn có thể tiến hành ưu hoá thêm lần nữa
Hai mắt hắn lấp lánh phát sáng, toả sáng rực rỡ!
Tiếp theo hắn lại tiêu tốn hết toàn bộ năng lượng, luyện tập tổng tám lần Luyện thể ba mươi sáu thức
Nghỉ ngơi một lúc vào nhà vệ sinh tắm rửa xong, lúc này mới nằm xuống giường
Hắn gọi Sách Tri Thức, thân thể một lần nữa tiến vào không gian tràn ngập sương mù xám xịt
Hắn hiếu kì mà đánh giá trên dưới, mặc dù đã từng vào một lần nhưng toàn bộ mọi thứ ở đây vẫn khiến hắn cảm thấy mới lạ một cách lạ thường
Hắn nhìn cái cây nhỏ ở phía trung tâm kia, nhanh chóng tìm ra quả tri thức đại diện cho Luyện thể ba mươi sáu thức kia, quả nhiên đã to hơn một vòng, từ to ngang hạt vừng nay đã có kích thước ngang bằng hạt đậu xanh
Hắn ôm theo lòng hiếu kỳ nồng đậm mà lại nhìn về hướng đỉnh đẩu nơi có lá cây đại diện cho kí ức ngày hôm nay
Kí ức một ngày này bình thường không có gì đáng chú ý, hắn phảng phất như đang xem một bộ phim điện ảnh dài dòng lại nhàm chán do hắn đóng vai chính, không có cao trào, không có khúc mắc, không có buồn vui ly hợp, không có yêu hận tình cừu, bình đạm tựa như một ly nước đun sôi nhạt nhẽo
Nhưng Trần Thủ Nghĩa lại say sưa mà xem, xét theo một nghĩa nào đó, đây là hắn đang từ một góc độ khác mà xem xét cuộc đời mình
Có lẽ là vì hắn xem quá nhập tâm
Hắn cảm thấy cảnh tượng xung quanh xảy ra một trận biến hoá, hắn chợt phát hiện ra bản thân mình lại quay lại trong lớp học
Trên bục giảng, thầy giáo dạy toán hói đầu tuổi trung niên đang văng nước miếng tung toé, tỉ mỉ giảng giải câu hỏi hình học phức tạp, hắn phát hiện ra mới trải qua chưa đầy mười tiếng mà đề hình học hắn nghe hiểu được vài phần nay đã thấy có hơi trúc trắc
Hắn đè nén sự tò mò đối với không gian kí ức này, cẩn thận nghe một hồi, cuối cùng cũng nghe hiểu được, sau lại không kìm được mà thử nhìn trái phải xung quanh
Nhưng một khắc sau hắn liền kinh ngạc mà phát hiện ra rằng hắn căn bản không thể khống chế thân thể mình
“Đây là bởi vì kì ức không thể nào thay đổi sao?”
Trong lòng hắn thầm nghĩ
“Không biết có thể đổi một góc nhìn khác không nhỉ?”
Hắn vừa nghĩ đến điều này đã phát hiện ra chính mình đã thoát ly khỏi thân thể, đang dùng góc nhìn từ trên xuống dưới mà theo dõi phòng học này
Hắn tựa như một u linh vô hình, phiêu đãng ở độ cao vài mét, không ai có thể phát giác ra hắn
Có lẽ là tầm nhìn của hắn tới từ kí ức ban đầu, hắn chỉ nhìn thấy khoảng một nửa phòng học cùng với một phần ba số bạn học, ngoại trừ điều đó ra, chỗ còn lại đều phủ đầy sương mù màu đen
Không biết vì sao, màn sương đen này mang lại cho hắn một cảm giác run rẩy sợ hãi, phảng phất như tiến vào là sẽ đem lại nguy hiểm cực đại cho hắn
Trần Thủ Nghĩa không có ý định mạo hiểm, hắn lập tức thu hồi ánh mắt lại, theo dòng suy nghĩ của mình, hắn chầm chậm phiêu đãng trong phòng học
Có sách che chắn, có người trộm đọc tiểu thuyết dưới gầm bàn, có người đang ngủ gật, cũng có người nhân lúc thầy giáo không để ý mà nhét đồ ăn vặt vào mồm
Hắn cảm thấy bản thân mình tựa như một thượng đế, cúi đầu nhìn chúng sinh