“Bộp bộp bộp!”
Giáo viên bổ túc vỗ tay nói:
“Mọi người đều luyện rất tốt, điều này chứng tỏ đã nắm vững được cơ bản, giờ chúng ta sẽ thử luyện tập đối chiến nhé”
Đám học viên xôn xao cả lên, sắc mặt hưng phấn
Trần Thủ Nghĩa cũng vậy, học kiếm thuật là dùng để chiến đấu, nay coi như cũng được tiếp xúc rồi
“Được rồi, mọi người trước tiên tới nhận trang phục bảo hộ và kiếm an toàn đi đã!”
Trang phục bảo hộ bao gồm mặt nạ, bộ bảo vệ ngực, bảo vệ tay, quần, găng tay. Không chỉ dày dặn mà mặc vào cũng tương đối phiền phức
Nhưng không thể không làm vậy, thực chiến là một việc tương đối nguy hiểm, cho dù không phải là Võ Giả Học Đồ, chỉ cần là người từng học qua một ít kiếm thuật đều có thể bạo phát ra sức mạnh ngoài sức tưởng tượng
Phương thức phát lực tinh vi khiến cơ thể con người yếu đuối tựa như đậu hũ, căn bản không cần dùng đến kiếm thuật gì cả, chỉ một cây đũa, một cây gậy gỗ hay cho dù là một nhành cây cũng có thể dễ dàng giết chết người bình thường
Tốn sức một hồi xong Trần Thủ Nghĩa cuối cùng cũng mặc xong trang phục phòng hộ, sau đó liền cầm lên thanh kiếm an toàn. Kiếm này là một loại kiếm nhựa, thân kiếm mảnh mai, tương đối mềm mại, cho dù có đâm vào cơ thể trần trụi cũng không có mấy lực sát thương
Vị giáo viên mĩ nữ ở bên kia cũng đã thay xong trang phục phòng hộ, tựa hồ như cũng chuẩn bị ra mặt
“Giờ tôi sẽ tiến hành phân tổ, Quách Văn Long đối chiến với Trần Hải Lượng”
“Văn Nhã đối chiến với Tào Vân Vân”
“Lâm Phong đối chiến với Tạ Tường Thanh”
…….
“Còn về Trần Thủ Nghĩa, em luyện tập với tôi”
“Vâng thưa cô!”
Trần Thủ Nghĩa lập tức đáp, tim hắn đập thình thịch, cũng không phải hắn có ý đồ gì với vị giáo viên mĩ nữ này
Trong không gian kí ức hắn sớm đã nhìn nhiều lắm rồi, nếu bàn về sự hiểu biết đối với thân thể của cô, hắn cũng chẳng kém gì đối phương
Hắn chỉ là cảm thấy hưng phấn, một loại hưng phấn khi được thực chiến khiến hắn cảm thấy máu sôi sùng sục
“Xin được chỉ giáo!”
Hắn học theo lời thoại trong ti vi mà nói
Sau đó hắn xuyên qua lớp mặt nạ tựa hồ như nhìn thấy đối phương nở nụ cười khó hiểu, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy trước mắt hoa lên, đối phương một bước trượt tới gần, trường kiếm tựa như sấm chớp mà liên tiếp đâm ra
“Bộp bộp bộp!”
Tim, bụng cùng với mặt nạ của hắn tựa như bị pháo bắn trúng, đôi chút chấn động, hắn không kìm được mà lùi lại về sau một bước
“Em nói nhiều quá, nếu là thực chiến chân chính thì mới nãy em đã chết rồi đấy”
Cô bình tĩnh nói, khoé miệng hơi nhếch lên
Có đôi khi loại học sinh có thiên phú dị bẩm như thế này sẽ không được người ta yêu mến, hắn sẽ khiến bản thân giáo viên cảm thấy việc dạy học không có giá trị gì, thậm chí còn nghi ngờ nhân sinh
Trình độ của học viên bình bình vẫn tốt hơn cả
Đối diện với sự oán giận của vị giáo viên xinh đẹp, Trần Thủ Nghĩa hoàn toàn không phát giác ra, hắn vội vàng bày ra thái độ đoan chính:
“Vâng thưa cô!”
Lần này hắn nỗ lực lên tinh thần, ánh mắt phấn chấn sáng rực, đáng tiếc là vẫn không có tác dụng gì, cho dù có là công kích hay chạy trốn, sự công kích của vị giáo viên mĩ nữ kia vẫn đuổi theo hắn như hình với bóng, phảng phất như đã biết trước
Trần Thủ Nghĩa bị giày vò hơn một phút liền, thân thể bị chấn động đến mức tê dại, suýt nữa đã nghi ngờ rằng có phải mình từng đắc tội vị giáo viên mĩ nữ này ở đâu không
Cô cuối cùng cũng dừng lại, thở ra một ngụm khí trắng
“Biết vì sao tôi có thể đâm trúng em không?”
“Bởi cô là Võ Giả Học Đồ, phản ứng nhanh hơn, thực lực mạnh hơn”
Trần Thủ Nghĩa không biến sắc mà nịnh nọt
“Đây chỉ là một phương diện, em có biết trên bàn đánh bạc người nào là được hoan nghênh nhất không!”
“Tên ngốc lắm tiền!”
Trần Thủ Nghĩa ngẫm nghĩ rồi đáp, trong lòng chợt nổi lên một ý nghĩ, cô giáo lẽ nào thích đánh bài sao
“Khụ, là người mới”
Vị giáo viên mĩ nữ vội vàng bảo:
“Loại người này khi đánh bạc luôn để lộ cảm xúc ra ngoài mặt, lấy được quân bài tốt là khí thế bừng bừng, lấy phải quân bài xấu là cúi đầu tiu nghỉu, người như vậy rất dễ bị người khác nắm bắt được, mười lần đánh là mười lần thua”
Trần Thủ Nghĩa lúc này mới phản ứng lại:
“Ý cô là, trước khi em công kích đã để lộ ra ý đồ của mình rồi”
“Đối với mục tiêu em muốn công kích, ánh mắt của em quá chuyên chú. Người có kinh nghiệm hơi phong phú chút là sẽ dễ dàng nhìn thấu cách nghĩ cùng với hướng đi của em, tiến hành tránh né trước, thậm chí còn thừa cơ mà công kích”
Hoá ra là như vậy, Trần Thủ Nghĩa nhất thời có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ
“Vậy phải làm thế nào mới đúng ạ?”
“Đối với em mà nói, cách đơn giản nhất là giữ cho tầm mắt nằm ngang, chỉ liếc mắt quan sát, giấu đi cách nghĩ của em, đừng dễ dàng để lộ ý đồ của mình ra ngoài”
“Lần nữa nào!”