• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhiệm lớp tên là Tào Lệ Lệ, năm ngoái từ sau khi sinh con xong, thân hình liền hơi thay đổi, nói cũng càng ngày càng nhiều.

“Học kỳ này mọi người lên lớp 12 rồi, tôi không nói nhiều nữa, ai hiểu sớm đã hiểu, không hiểu cũng nên hiểu rồi. Kỳ thi Đại học là một ngã tư đường quan trọng trong đời, sẽ quyết định rất lớn đến cuộc đời sau này của các em.

Nếu coi Kỳ thi Đại học như một cuộc thi chạy marathon, vậy đây chính là vạch xuất phát khi các em chân chính tiếp xúc với xã hội, ở vạch xuất phát em chiếm được ưu thế, vậy ít nhất một khoảng thời gian về sau cũng sẽ chiếm được ưu thế

…………

Đương nhiên nếu em có thiên phú tập võ, vậy không cần bàn đến nữa, nhưng con đường này càng không dễ đi.

Trường mình năm ngoái tính cả số học sinh đã bỏ học hoàn toàn hoặc nghỉ học một hai năm, có thể thông qua kì thi Võ Giả Học Đồ, thuận lợi vào được Học Viện Võ Giả chỉ có hai mươi mốt người, còn không bằng số người đỗ vào trường danh tiếng, so với việc đầu tư tinh lực lớn vào việc học Võ Đạo, chi bằng nỗ lực học hành, đỗ vào một trường học không tệ, ít nhất còn có hy vọng không nhỏ”

Phong trào học võ ở Trường THPT Đông Ninh số 5 cũng không quá sôi động, người có thiên phú từ nhỏ đã bắt đầu, được các trường học trọng điểm khác chọn đi rồi, trải qua bao lần sàng học, có thể vào trường THPT hạng ba này, về cơ bản đều là bị đào thải.

Trường học không chỉ không mở lớp Võ Đạo như Trường THPT Đông Ninh số 1 mà đến cả tiết Võ Đạo hai ngày một lần cũng thường bị các môn khác chiếm dụng.

Nghe cô chủ nhiệm động viên tham gia kỳ thi đại học, trong lòng Trần Thủ Nghĩa chợt sinh ra một tia mê mang.

Trên thực tế, đối với việc có thi đại học không hay là thi Học Viện Võ Giả, ý chí của hắn cũng không hề kiên định. Đối với hắn mà nói, cho dù là thông qua kì thi Võ Giả Học Đồ hay là thi đại học, hy vọng đều mong manh.

Cả một buổi sáng đầu óc hắn đều ngơ ngẩn, hoàn toàn không hay biết những tiết học sáng nay giảng những gì.

Tiếng chuông tan học vừa reo, Trần Thủ Nghĩa đã ngay lập tức ném đi những suy nghĩ thương xuân bi thu này, cùng với Tôn Hâm và Triệu Nhất Phong chạy như điên, nhanh chóng tới nhà ăn nhỏ trong căng tin.

So với căng tin công cộng, nơi này hiển nhiên cao cấp hơn không ít, ngày đầu tiên sau khi kì nghỉ hè vừa kết thúc, không ít người trong túi đều không thiếu tiền, có mấy người mặc dù dọc đường chạy như điên nhưng lúc đến nhà ăn, phía trước đã xếp thành một hàng dài.

Đợi đến mười mấy phút mới đến lượt bọn họ.

“Một phần bò kho khoai tây”

“Cháu cũng thế!”

“Cho cháu một phần trứng xào cà chua”

……….

Trần Thủ Nghĩa nhét đồ ăn vào trong miệng, bĩu môi lẩm bẩm mà xoi mói:

“Năm nay nhất định đã đổi đầu bếp rồi, thịt bò này nấu kĩ quá, nước sốt cũng không ngon, còn chẳng bằng đồ ăn bố tôi nấu!”

“Tôi cũng thấy thế!”

Tôn Hâm tán đồng.

“Khi nào mời bọn tôi tới nhà ông ăn cơm đi!”

“Nói như thể chưa ăn bao giờ ấy, ông nói xem tôi mời các ông ăn mấy lần rồi. Phải năm lần rồi ấy nhỉ, có hôm nào mấy ông tới tìm tôi chơi mà không ở lại ăn cơm đâu”

Trần Thủ Nghĩa khinh thường nói.

“Lần trước qua sao không thấy em gái ông đâu?”

Triệu Nhất Phong xen ngang.

Vừa nhắc đến em gái, Trần Thủ Nghĩa đã ngay lập tức đề cao cảnh giác:

“Nó đi tham gia Cuộc thi giao lưu Võ Đạo khu Ninh Châu rồi, ông đừng có mà để ý tới em gái tôi”

Nếu nói Trần Thủ Nghĩa là một người bình thường, vậy em gái hắn Trần Tinh Nguyệt chính là thiên tài, nay đã là học sinh đứng đầu trong lớp Võ Đạo của trường THCS trọng điểm duy nhất trong thành phố, đối với cô, Võ Giả Học Đồ căn bản không phải là khoảng cách xa xôi gì, chỉ cần nhẹ nhàng bước chân một cái là có thể vượt qua.

Hắn không từ bỏ Võ Đạo, không hẳn là không do em gái mình kích thích.

Lúc này trong nhà ăn truyền tới một trận náo loạn.

“Đinh Lượng tới rồi”

“Đây chính là Đinh Lượng à!”

“Nghe nói học kỳ trước cậu ấy đã thông qua kỳ thi Võ Giả Học Đồ rồi, trường học còn treo băng rôn nữa kìa”

“Cơ bắp cường tráng thật đấy, muốn nhéo một cái quá đi!”

Đinh Lượng sải bước vào trong nhà ăn, mắt không nhìn đi chỗ khác, một thân cơ bắp cường tráng, áo ba lỗ trên người bị làm cho phồng cả lên, khiến cho không ít nữ sinh hai mắt phát sáng, nhỏ giọng thảo luận.

Trần Thủ Nghĩa thấy vậy mà âm thầm ngưỡng mộ.

Đúng là một đám nữ sinh nông cạn.

Sẽ có một ngày.

Mình….

“Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa cũng vô dụng thôi! Đây là thiên phú, không ngưỡng mộ nổi đâu”

Triệu Nhất Phong sờ sờ cái bụng nhô lên, nhỏ giọng nói.

Lời của Triệu Nhất phong giống như một chậu nước lạnh khiến Trần Thủ Nghĩa quay lại với hiện thực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK