• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi bảo đảm, đợi lúc nữa nó nhất định sẽ khóc đấy!”

Đây là lời oán thầm trong lòng Triệu Nhất Phong – đồng bọn của hắn

Hắn nhìn Trần Thủ Nghĩa dường như trở nên xa lạ hơn, trong lòng theo bản năng có hơi không thoải mái

Vốn đều là một đống bùn nhão, mọi người ai cũng đừng hòng cười nhạo ai, nhưng đến khi có người cố gắng nhảy ra khỏi vũng lầy này, cảm giác ghen tị và mặc cảm cường liệt lại khiến hắn vô thức ngăn chặn hết thảy

Tôn Hâm không nói gì mà chỉ âm thầm mím môi, là bạn học cùng bàn, hắn có thể rõ ràng cảm thấy Trần Thủ Nghĩa thay đổi rồi

Mấy ngày qua, Trần Thủ Nghĩa mỗi ngày đều nỗ lực học tập, chăm chỉ hơn bất kỳ ai, có đôi khi hắn còn nghi ngờ, đối phương có phải bị kích thích gì không

………..

Trần Thủ Nghĩa đứng trước mô hình tập luyện của thầy giáo

“Có thể bắt đầu rồi!’

Thầy giáo Võ Đạo lên tiếng

“Vâng thưa thầy!”

Trần Thủ Nghĩa cung kính đáp

Trong tay hắn cầm kiếm, dưới ánh nhìn chăm chú của năm mươi ba người, trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sắc bén lại tự tin

Sáu ngày trước, kiếm thuật của hắn cuối cùng cũng hiện ‘Nhập môn’

Đối với hắn mà nói, kiếm thuật khó nhất chính là ‘Nhập môn’, chỉ cần bước một bước, có kí ức thân thể của thầy giáo Võ Đạo trong trường giám sát hắn, hoàn toàn có thể một ngày đi ngàn dặm, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà chiêu đường kiếm bất ngờ đã càng ngày càng thuần thục, đã gần đến mức không cần suy nghĩ gì mà có thể đâm ra một kiếm tiêu chuẩn

Một khắc sau, hắn đột nhiên động đậy, thân thể tựa như nước chảy mây trôi, như sương mù như hư ảo, trường kiếm lại phảng phất càng giống như chim hải âu xuyên qua giông bão

“Bộp!”

Một tiếng vang cực lớn!

Mũi kiếm đâm mạnh vào mi tâm của mô hình, bị va chạm đến mức tạo ra một góc 30 độ so với mặt đất, phần đế cũng di chuyển đến gần nửa mét

Bốn phía trở nên yên tĩnh, sau lại vang lên từng trận xuýt xoa

Cả lớp hắn, bao gồm cả hắn là năm mươi tư người, có thể làm đến mức ‘Nhập môn’ kiếm thuật không quá năm người, mà có thể làm được hoàn mĩ như vậy, đồng thời còn khiến mô hình dịch chuyển đến gần nửa mét lại không có một ai

……..

Biểu diễn xong quay lại, hắn phát hiện giờ không giống như trước nữa rồi, hắn từ một người không chút tiếng tăm, tựa như không khí, trong phút chốc tựa hồ như trở thành tâm điểm của đám đông

Rất nhiều người đang trộm đánh giá hắn, trong đó có không ít nữ sinh

Khi hắn thuận theo những ánh mắt này nhìn qua bọn họ lại lập tức trốn tránh

“Hừ hừ, con gái cũng chỉ đến vậy mà thôi”

Trong lòng hẳn nổi lên suy nghĩ kỳ lạ, tâm tình vốn có hơi khẩn trương nay lại chầm chậm ổn định lại

“Không ngờ Võ Đạo của cậu lại lợi hại thế đấy!”

Một bạn học vỗ ngực hắn cười nói

Hắn nhớ đối phương tên là Hoàng Khải, thành tích hàng năm đều nằm trong top 10 của lớp, trước đây hoàn toàn thuộc tầng lớp bất đồng với hắn, đối phương cũng chưa từng nói chuyện với hắn, lúc này lại thân thiết tựa như bạn tốt

Trần Thủ Nghĩa hơi ngẩn người, vội vàng đáp:

“Chỉ là gần đây luyện khá nhiều thôi”

Hắn tưởng rằng bản thân mình sẽ vì được yêu thích mà lo sợ nhưng cuối cùng lại bình tĩnh đến lạ thường mà đáp lại một câu

Bản thân mình tựa hồ thật sự khác trước rồi!

Tiết Võ Đạo kết thúc, trên đường về lớp, Trần Thủ Nghĩa theo thói quen mà muốn tụ họp thành nhóm ba người

Kết quả lại bị một đám người vây lại

“Trần Thủ Nghĩa, cậu luyện thế nào vậy, có bí quyết gì không?”

Rất nhiều người, có lẽ cả đời này đều không thể thông qua kì thi Võ Giả Học Đồ, nhưng tuổi thiếu niên lại có bao người không thích Võ Đạo chứ!

Bí quyết đương nhiên là có, chỉ tiếc là cậu không dùng được thôi. Trần Thủ Nghĩa thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói kinh nghiệm về Võ Đạo nhìn thấy ở trên mạng:

“Trước tiên cậu phải chia nhỏ động tác một cách chi tiết, từng bước luyện tập, đợi đến khi thành thạo tất cả các bước rồi, kết hợp lại với nhau tiến hành luyện tập xâu chuỗi lại”

“Tôi cũng tập như vậy nhưng lại không có hiệu quả gì mấy”

Một người bạn học khác nghi ngờ mà nói

“Phương pháp này tuỳ từng người mà khác nhau, thích hợp với mình mới là cái tốt nhất, nhưng trước tiên nhất định phải kiên nhẫn, không có kiên nhẫn thì luyện gì cũng không xong”

Trần Thủ Nghĩa mặt không đỏ tim không đập nhanh mà trả lời

“Nhẫn nhại quả thực quan trọng nhất, tôi không kiên nhẫn được”

Bạn học cảm thấy nghi ngờ kia gật đầu tán đồng bảo

…..

Trần Thủ Nghĩa phát hiện ra tâm tư của mình hôm nay thật nhanh nhẹn, miệng lưỡi lanh lợi, hắn tuỳ ý đáp một câu cũng có người lắng nghe, hơn nữa còn tán đồng với hắn

Trong lòng hắn ngập tràn sự hưng phấn, có chút yêu thích cảm giác được người khác chú ý, được người ta coi trọng chứ không phải chỉ là một người vô hình tầm thường bị thản nhiên phớt lờ

Quay lại lớp học, Trần Thủ Nghĩa đi đến chỗ ngồi của mình

Tôn Hâm ôm chầm lấy Trần Thủ Nghĩa, trưng vẻ mặt hâm mộ mà nói

“Nay có phải ông uống xuân dược không đấy, mạnh quá đi!”

“Tôi đã bảo từ lâu rồi, tôi nhất định sẽ thi đỗ Học Viện Võ Đạo!”

Trần Thủ Nghĩa đắc ý mà nhỏ giọng đáp

Trần Thủ Nghĩa tưởng rằng hắn sẽ nghe thấy lời châm chọc, đả kích như thường lệ

Giờ hắn cách Võ Giả Học Đồ còn xa, tựa như cách một con sông sâu, đến cả bản thân Trần Thủ Nghĩa cũng không có tự tin rằng chỉ mất một năm này mà có thể thi đỗ

Nhưng kết quả lại không hề như vậy

“Về sau phát đạt rồi nhớ đừng quên tôi đấy”

Tôn Hâm nịnh nọt

Lúc mới khai giảng, Tôn Hâm cũng từng nghe những lời này, lúc ấy Tôn Hâm cảm giác chỉ là lời bốc phét giữa bạn bè với nhau, coi là thật thì thua cuộc rồi, nhưng ở tiết Võ Đạo hôm nay, màn biểu diễn bắt mắt đáng kinh ngạc kia lại khiến Tôn Hâm vô thức mà tin rằng, Trần Thủ Nghĩa thật sự có khả năng

“Ông tin thật rồi à, đến cả tôi còn chưa có lòng tin đây này”

Trần Thủ Nghĩa hơi há miệng, kinh ngạc mà nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK