Trần Thủ Nghĩa quan sát một hồi, trong lòng có hơi kinh ngạc, hắn phát hiện ra Bối Xác Nữ tựa như có trực giác rất nhạy bén, cô thậm chí có thể chuẩn xác tìm thấy cát vàng chôn trong bãi cát
Hắn không chỉ một lần nhìn thấy Bối Xác Nữ đào cát trên bề mặt, sau liền lấy cát vàng từ trong đó ra
Chẳng mấy chốc số lượng cát vàng trong tay Trần Thủ Nghĩa đã từ hai hạt trở thành mười tám hạt, cái nhỏ thì to bằng đầu kim, cái to thì lớn ngang hạt đậu
Bối Xác Nữ không bay nổi nữa, ngồi phịch trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi
Thấy dáng vẻ cô tựa như cạn kiệt sức lực, Trần Thủ Nghĩa cuối cùng cũng có chút ngượng ngùng, không còn ép cô nữa
Bụng càng ngày càng đói, hắn quyết định ra khỏi đây đi ăn cơm
Hắn liếc nhìn Bối Xác Nữ, do dự một hồi xong vẫn quyết định để cô ở lại đây
Hắn để vỏ sò vốn để cho cô trốn trong đó về lại mặt đất, có vỏ sò này bảo vệ, tin rằng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, ít nhất gặp phải mấy loại côn trùng cũng hoàn toàn có thể trốn vào trong đó
……..
Chẳng mấy chốc hắn đã làm ra vẻ không có việc gì mà rời khỏi toà nhà đang xây dựng dở
Hắn lấy điện thoại ra rồi mở máy
Một đống tin nhắn liền thi nhau nhanh chóng nhảy ra
Hắn nhìn một lát, phát hiện ra toàn bộ đều là do Trương Hiểu Nguyệt gửi qua
“Chán quá đi!”
“Cậu đang làm gì đấy”
…………
“Hôm nay ăn đồ bố tôi nấu, khó ăn thật đấy!”
Trên mặt Trần Thủ Nghĩa lộ ra ý cười, hắn vội vàng trả lời tin nhắn:
“Ngại quá, mới nãy bận luyện tập Võ Đạo nên giờ mới thấy, cậu đang làm gì vậy?”
Chưa được bao lâu đã có tin nhắn trả lời
“Đang ngủ trưa thì bị cậu đánh thức đấy, đồ đáng ghét!”
Trương Hiểu Nguyệt nằm bò trên giường cầm điện thoại, hơi phồng má lên, ngón tay nhanh chóng gõ chữ
Nhắc đến việc này, chỉ đến tháng này khi lên lớp 12 cô mới chân chính quen biết Trần Thủ Nghĩa, trước đây cô vẫn luôn chẳng có ấn tượng gì
Đó là một nam sinh rất dễ bị người ta bỏ qua, trong lớp cũng chẳng có cảm giác tồn tại gì
Mãi cho đến một ngày, hắn đột nhiên biểu diễn đâm kiếm ở lớp Võ Đạo, bỗng nhiên nổi tiếng, cô mới bắt đầu dần dần chú ý đến nam sinh này
Sau đó hai người lại gặp phải Man nhân ở nhà sách, hắn nắm tay cô, khuôn mặt trầm ổn bảo vệ cô thoát ra khỏi đám đông, cô chợt cảm thấy người nam sinh này lại tựa như nam châm mà hút lấy cô
………
“Tuyệt đối là do cậu ngủ không đúng tư thế đấy!”
Trần Thủ Nghĩa mỉm cười đáp
“Thế cậu nói xem ngủ thì phải dùng tư thế gì?”
Trần Thủ Nghĩa không khỏi nghĩ đến mấy câu nói đùa trên mạng, nhanh chóng gõ chữ:
“Tư thế thì nhiều lắm, còn nhiều hơn cả Luyện thể ba mươi sáu thức ấy”
Sau lại cảm thấy không đúng, hắn nhanh chóng xoá sạch, vừa mới xoá xong đối phương đã trả lời
“Cậu đen tối thật đấy, không ngờ cậu cũng chẳng thành thật gì cả”
Trần Thủ Nghĩa sửng sốt, lập tức vội vàng gửi sticker mồ hôi đầy đầu qua
Hắn tìm thấy một cửa hàng bán món súp cay, gọi đồ xong liền tiếp tục gửi tin:
“Cậu đang nói gì đấy? Sao tôi chẳng hiểu gì cả!”
Trần Thủ Nghĩa vừa ăn súp cay vừa mỉm cười trả lời tin nhắn, chỉ trong vòng thời gian một bữa ăn mà đã gửi đi cả mấy chục tin nhắn, hai bên đều cảm thấy có biết bao lời nói không hết
Cuối cùng, hắn dựa vào nghị lực cực lớn mà kết thúc cuộc hội thoại:
“Tôi phải đi tập kiếm thuật rồi, đợi lúc nữa lại nói chuyện tiếp nhé!”
“Ừm, nhất định phải cố gắng lên đấy!”
Trần Thủ Nghĩa xem xong liền tắt điện thoại, lập tức cảm thấy tràn trề động lực
………….
Bối Xác Nữ đang ngồi trong vỏ sò, hai chân tuỳ ý đung đưa nhẹ nhàng, thấy gã khổng lồ đáng sợ kia một lần nữa quay lại, cô vội vàng thu người vào trong vỏ sò
Trần Thủ Nghĩa liếc mắt nhìn, phát hiện ra bên cạnh vỏ sò lại có thêm bảy tám hạt cát vàng nữa, sáng rực khiến người ta bắt mắt, hiển nhiên là thu thập được trong khoảng thời gian hắn ra ngoài này
Không ngờ Bối Xác Nữ lại tự giác như vậy
Trần Thủ Nghĩa cảm thấy xem ra phải đối xử với cô tốt một chút, đây là con gà đẻ trứng vàng đấy!
Tâm tình hắn không tệ, hắn đi vòng quanh hòn đảo nhỏ tuần tra một vòng, cũng là để tiêu thực
Sau hắn lại tiếp tục luyện tập Kiếm thuật
Thời gian nhanh chóng trôi đi, màn đêm nơi Dị giới cũng chầm chậm buông xuống
Không có ánh trăng, đến cả sao cũng không có
Đến bây giờ Địa Cầu cũng không thể phán đoán ra Dị giới rốt cuộc là một thế giới như thế nào, nó dường như hoàn toàn không giống vũ trụ bình thường
Ngoại trừ ‘mặt trời’ có vẻ còn bình thường ra, hoàn toàn không thấy những thiên thể khác
Nhưng ở đây cũng không hẳn là không có ánh sáng
Trần Thủ Nghĩa nhìn thấy trên mặt biển có vô số ánh huỳnh quang lúc thì tụ lại, lúc thì tản ra tựa như dải lụa, như cực quang, vừa quyến rũ vừa hùng vĩ, chấn động mà lại thần bí
Đến cả trên hòn đảo nhỏ cũng nổi lên từng đốm sáng, hoà lẫn trong làn sương mù mong manh, đem đến cho người ta một màu sắc huyền ảo
Lúc này hắn lại mơ hồ nghe thấy có người đang hát, thanh âm xa xăm buồn thương, tựa như truyền tới từ ngoài biển xa xôi, khiến người ta không khỏi dừng chân lắng nghe
Trần Thủ Nghĩa lại nghe thấy một tia lạnh lẽo, màn đêm ở Dị giới quả thực đáng sợ, đó là một thế giới tràn ngập quỷ quái u linh, vô số tư liệu liên quan đến Dị giới đều nhiều lần đề cập đến điểm này
Hắn quay đầu lại nhìn Bối Xác Nữ lại phát hiện ra cô đã trốn vào trong vỏ sò từ lâu rồi