• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thủ Nghĩa lau sạch nước bọt trên mặt mình, hắn hoảng hốt cảm thấy bản thân tựa như một tên vô lại tội ác tày trời

Nhưng hắn không định bỏ qua cho cô

Hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình tóm được, sao lại phải thả đi

Hắn đặt Bối Xác Nữ lên mặt đất, buộc đầu còn lại của sợi dây vào một ngọn cỏ nhỏ

Sau đó hắn liền cầm gậy gỗ lên chuẩn bị luyện tập kiếm thuật

Hắn lập tức cảm thấy sự bất đồng so với lúc luyện tập ở Địa Cầu

Trong môi trường trọng lực ở thế giới này, hắn cảm thấy mỗi một lần phát lực đều trở nên trì trệ lại nặng nề, cơ bắp cứng ngắc tựa như một cỗ máy hoen rỉ sét, tương đối mất sức, hắn dường như quay lại những tháng ngày ban đầu khi mới học kiếm thuật, không còn thành thạo thông thuận như khi ở Địa Cầu nữa

Hơn nữa mỗi lần chỉ mới luyện tập được có mấy phút mà cơ bắp của hắn đã bắt đầu đau nhức, trên người cũng xuất hiện tình trạng chuột rút, nhất định phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian

Nhưng môi trường càng khắc nghiệt thì hiệu quả luyện tập lại càng rõ rệt

Hắn có thể cảm nhận được nếu bản thân mình tại Dị giới có thể luyện tập sao cho thu phát thành thạo thì trình độ kiếm thuật của hắn chỉ sợ rằng sẽ bước lên một tầm cao mới

……..

Trong lúc đó, thừa cơ lúc Trần Thủ Nghĩa không chú ý, Bối Xác Nữ cố gắng trốn thoát

Trước tiên cô đổ mồ hôi đầm đìa mà gỡ bỏ sợi dây quanh chân mình, chỉ tiếc là sợi dây bị thắt nút chết, thêm vào đó thể lực yếu đuối nên mất nửa ngày trời cũng không cởi ra được

Sau đó cô lại trút giận lên ngọn cỏ kia

Nói là ngọn cỏ, nhưng đấy chỉ là đối với Trần Thủ Nghĩa thôi, đối với Bối Xác Nữ mà nói thì còn thô to hơn cả bắp đùi cô nữa

Cho dù có liều mạng kéo hay dùng miệng cắn, mãi cho đến khi tốn hết sức lực cũng không thể bẻ gãy ngọn cỏ

Cuối cùng cô cũng từ bỏ, gió nhẹ thổi tung làn tóc của cô, nhẹ nhàng phiêu du, cô bất lực mà ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng và tê dại, có lẽ là nghĩ đến tương lai u ám của mình, một dòng nước mắt chầm chậm chảy xuống, đau buồn lại đáng thương

Dần dần cô lại cảm thấy có hơi đói, cô bay đến gần bụi hoa gần đó, uống no mật hoa xong liền quay lại cam chịu ngồi xuống

……….

Thời gian dần trôi, mặt trời dần lặn về hướng Tây, Trần Thủ Nghĩa cảm thấy bụng mình đói cồn cào, cuối cùng hắn cũng dừng lại, hắn phát hiện ra mình có hơi thất sách, sớm biết vậy nên mang theo ít đồ ăn vào đây

Liền sau đó hắn quay người lại, phát hiện ra bàn tay nhỏ nhắn của Bối Xác Nữ nắm một hạt cát nhỏ, ném lên ném xuống, tựa hồ như đang tự mua vui cho mình

Mới bắt đầu Trần Thủ Nghĩa còn không chú ý, mãi cho đến khi một tia sáng vàng xẹt qua mắt hắn, hắn mới nhạy bén nhận ra có điều gì đó không đúng

Hắn đi qua đó, khiến cho Bối Xác Nữ sợ đến mức vội vàng ném hạt cát đi, liên tục lùi về phía sau

Nhưng mục tiêu của Trần Thủ Nghĩa không phải là cô mà là hạt cát cô ném đi

Hắn cẩn thận nhặt lên, hạt cát chỉ lớn hơn hạt vừng một chút nhưng lại toả ra ánh sáng màu vàng

Màu sắc quyến rũ người ta như vậy khiến cho tim hắn đập rộn ràng

“Là vàng!”

Trần Thủ Nghĩa suýt nữa kêu lên một tiếng

Trên hòn đảo nhỏ này vậy mà lại có vàng!

Hắn vội vàng cẩn thận kiểm tra cát trên mặt đất nhưng lại chẳng phát hiện ra gì hết

“Cô tìm thấy ở đâu vậy?”

“@¥#%&@”

Bối Xác Nữ liều mạng lắc đầu với vẻ thống khổ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu mà nói một thứ ngôn ngữ cổ quái

Nhìn thái độ của cô, xem ra hiển nhiên đang hỏi một đằng trả lời một nẻo rồi

Trần Thủ Nghĩa kiên nhẫn dùng tay chỉ cát vàng, sau lại chỉ mình, rồi lại làm động tác trả lại đồ vật

Hắn kiên nhẫn trao đổi mấy lần liền nhưng khuôn mặt Bối Xác Nữ vẫn lộ vẻ bối rối

Trần Thủ Nghĩa ngẫm nghĩ, cảm thấy tất phải làm động tác đơn giản dễ hiểu mà cả hai thế giới đều dùng chung

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, chợt trong lòng khẽ động

Một khắc sau, hắn liền há miệng ra, nhét cát ở trong tay vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, thực chất cát vàng đang bị hắn nắm trong kẽ tay

Sau hắn lại nhìn về phía Bối Xác Nữ, vẻ mặt hung dữ, nhe răng trợn mắt

Trong mắt Bối Xác Nữ, mồm hắn không nghi ngờ gì chẳng khác nào một cái miệng to đầy máu cả, cô quả nhiên bị doạ cho sợ, liều mạng lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt như giấy

Chẳng mấy chốc, cô tựa hồ như đã hiểu điều gì đó, cô nhìn trái nhìn phải xong liền đột nhiên bay lên

Sau khi bay được vài mét liền hạ xuống mặt đất, cũng không thấy cô tìm thế nào mà rất nhanh sau đó một hạt cát vàng đã được cô nắm trong lòng bàn tay, sau lại nhanh nhẹn bay qua, tựa như lấy lòng mà đặt vào trong lòng bàn tay Trần Thủ Nghĩa

Hắn thấy vậy mà trong lòng mừng vui, nơi này quả nhiên có không ít

Ngoài mặt hắn lại chẳng có biểu hiện gì, hắn tiếp tục giả bộ nhét vào miệng rồi lại nhìn chằm chằm Bối Xác Nữ

Bối Xác Nữ đáng thương còn chưa kịp thở xong đã vội vàng mà lại hoảng loạn bay vội đi, tìm kiếm khắp chốn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK