• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, vậy tớ đi trước, cậu tắm nhanh lên”

Tiếng đóng cửa vang lên, Nhan Ngọc biết cuối cùng Trần Ngọc Văn đã rời đi rồi. Thân thể vừa mới lên cao trào của cô cũng được thả lỏng, cả người mềm xìu, nhưng lại được cánh tay cường tráng của Mạnh Tân Lương ôm chặt lấy, côn th*t cương cứng của anh cũng theo động tác đó mà chọc vào phần bụng mềm mại của Nhan Ngọc.

Mạnh Tân Lương cảm nhận được mùi thơm của thân thể trong vòng tay mình, anh mím chặt môi, cố gắng khiến bản thân mình tĩnh.

“Tắm rửa xong rồi, anh đỡ em ra ngoài”

Mạnh Tân Lương treo vòi hoa sen lên, xoay người lấy chiếc khăn tắm lớn quấn lấy thân thế Nhan Ngọc, sau đó dùng một chiếc khăn khác lau khô nước trên tóc cô. Mặc dù thân dưới của Mạnh Tân Lương đã cứng như sắt nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như sương giá.

Nhan Ngọc âm thầm thất vọng, Mạnh Tân Lương đã rửa tiểu huyệt cho cô, cô cứ tưởng mình thở dốc mê hoặc trong phòng tắm như vậy thì nhất định sẽ khiến anh nổi thú tính. Nhưng mà cho dù Mạnh Tân Lương có phản ứng thì vẫn có thể nhịn được, còn giả vờ là chính nhân quân tử.

Ham muốn tình dục mạnh mẽ như thế rồi mà vẫn có thể trấn tĩnh đến như vậy, không hổ là tố chất của nam thần.

Xem ra cô vẫn còn phải nỗ lực hơn.

Khi Mạnh Tân Lương xoay người chuẩn bị rời đi thì Nhan Ngọc lại đột nhiên kéo anh lại.

Thấy anh quay lại, Nhan Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt không có chút tình ý nào. Cô lạnh lùng nói: “Hứa với em, chuyện của chúng ta không được nói cho Ngọc Văn biết, hoặc ít nhất cũng phải chờ thêm một thời gian nữa... Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, em không muốn cô ấy phải khó chịu."

Mạnh Tân Lương yên lặng vài giây, không từ chối cũng không đồng ý.

Anh không tỏ bất cứ thái độ nào, xoay người rời đi.

Chậc chậc, được lắm, Mạnh Tân Lương đúng là người đàn ông tự phụ thành thói.

Ngoại trừ đêm hôm qua ở trên giường anh hóa thú mà làm cô điên cuồng, Nhan Ngọc chưa từng thấy một Mạnh Tân Lương mất khống chế như thế.

Sau khi dọn dẹp lại một chút, Nhan Ngọc đi xuống lầu, lúc này trong phòng ăn mọi người cũng tới khá đông đủ.

Mọi người vừa ăn uống vừa trêu chọc nhau, Trần Ngọc Văn kéo Nhan Ngọc lại ngồi bên cạnh mình, tự nhiên đặt bữa sáng đến trước mặt cô.

Trứng luộc, cháo trắng, một phần salat, một miếng bò bít tết

Cho dù đi đến đâu thì Trần Ngọc Văn vẫn luôn có thể đoán được đại khái khẩu vị của Nhan Ngọc.

Hai người là bạn thân của nhau, chăm sóc nhau là chuyện bình thường, chỉ là giờ phút này, Nhan Ngọc cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Cô đã ngủ với bạn trai của bạn thân mình, còn ngủ vô cùng thoải mái. Thế mà hôm sau ở trước mặt bạn thân lại giả vờ như không có chuyện gì

Cô đúng là một tiểu tam không biết xấu hổ.

Khi Nhan Ngọc lên kế hoạch cho chuyện này, cô cứ tưởng mình sẽ không xấu hổ hay áy náy. Nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra, cô mới phát hiện, cô không có cách nào lừa mình dối người rằng mình không có tội.

Tuy thế, cho dù có tội thì cô cũng vẫn sẽ làm tiếp.

Nhan Ngọc cúi đầu nhớ lại từ nhỏ đến lớn, Trần Ngọc Văn đã lần lượt cướp đi những đối tượng mà cô yêu thầm như thế, cố gắng giảm bớt cảm giác tội lỗi với cô ta.

Một lúc sau, Mạnh Tân Lương đi ra, Trần Ngọc Văn lập tức chuyển sự chú ý lên người Mạnh Tân Lương, bắt đầu khởi xướng các chủ đẽ, nói nói cười cười. Phản ứng của Mạnh Tân Lương vẫn điềm đạm ôn hòa như thường lệ.

Trong suốt bữa cơm, Mạnh Tân Lương và Nhan Ngọc không nhìn nhau lần nào, coi như giữa hai người không có chuyện gì xảy ra.

Ăn uống xong xuôi, mọi người đang bàn bạc sẽ đi nơi nào chơi, Nhan Ngọc khéo léo giúp mọi người dọn dẹp bàn ăn. Có người phát hiện ra tư thế đi lại của Nhan Ngọc không được tự nhiên, quan tâm hỏi cô làm sao thế.

Nhan Ngọc mừng thầm, cô chờ mãi những lời này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK