• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mạnh Tân Lương đi vào nhà, Nhan Ngọc thuận tay khóa cửa lại.

“Anh Lương, anh đến tìm em có chuyện gì vậy?”

Nhan Ngọc làm bộ bình tĩnh nhìn về phía Mạnh. Tân Lương, trên mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, thái độ đối với Mạnh Tân Lương vẫn hờ hững như cũ.

Mạnh Tân Lương không nói lời nào, anh chỉ bước về phía của Nhan Ngọc, ép cô lui về sau từng bước một. Đến khi eo của cô đụng vào cái bàn rốt cuộc cũng không lui được nữa.

“Sao... Làm sao vậy? Tại sao anh lại nhìn em như thế?"

Thấy Mạnh Tân Lương lắng lặng nhìn chẩm chấm mình, cảm xúc trong mắt có chút dọa người, trong lòng Nhan Ngọc hơi bất an.

“Lúc nãy ai đã chơi em, là tên nhiếp ảnh gia kia sao?”

Một tay của Mạnh Tân Lương nâng cặp vú bự mềm mại của Nhan Ngọc lên để xoa bóp, giọng nói khàn khàn cố tình đè thấp xuống.

“Không, không có, không có người nào chạm vào em cả!”

Kế hoạch ban đầu của Nhan Ngọc đã bị sự xuất hiện đột ngột của Cố Tư Thành phá tan, trong đầu cô lúc này rất hỗn loạn vẫn còn chưa kịp sắp xếp lại được suy nghĩ. Đối mặt với sự chất vấn của Mạnh Tân Lương, trước tiên cô chỉ có thể phủ nhận.

“Không có ai sao? Vậy đồ vật nơi này là ai để lại hả?”

Muốn nói trên thế giới này ai quen thuộc cơ thế, của Nhan Ngọc nhất thì Mạnh Tân Lương chắc chắn là người đứng đầu. Nhan Ngọc tự mình chơi cũng không nhiều bằng số lần bị Mạnh Tân Lương chơi.

Những thay đổi trên cơ thể của Nhan Ngọc, Mạnh Tân Lương chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Anh thấy Nhan Ngọc không chịu thừa nhận, anh ôm chặt eo nhỏ của cô nâng mông thịt của cô lên đặt ở rên bàn sau đó tách hai đủi đang khép chặt ra.

Lúc nãy Nhan Ngọc sốt ruột quá nên đã hốt hoảng lau dấu vết giữa hai chân đi, nhưng dâm thuỷ dính trên quăn lót vẫn không lau được sạch. Sau khi Mạnh Tân Lương tách đùi của cô ra, anh có thể nhìn thấy phần vải dệt bị tẩm ướt đẫm kia.

“Em... Này.. Chuyện này anh vẫn còn quan tâm sao? Mạnh Tân Lương, em làm với ai, anh vẫn còn quan tâm sao?"

Nhan Ngọc thấy Mạnh Tân Lương đã phát hiện ra, cô cũng không thể biện minh nữa. Nhưng cô không thể nói là Cố Tư Thành, một ý tưởng lóe lên, cô thu hồi vẻ mặt hoảng hốt, cau mày lại, nước mắt chảy ra, bộ dạng nhu nhược đáng thương và yếu ớt

"....." Mạnh Tân Lương không trả lời, anh vẫn đang quan sát Nhan Ngọc.

“Ưm, quên mất, lúc nãy em tự chơi mình thôi, không có ai hết, anh đi đi” Nhìn thấy Mạnh Tân Lương không nói lời nào, đau thương trên mặt của Nhan Ngọc chuyển sang tự giễu, giống như là đến nước này rồi vẫn còn tự mình đa tình.

“Tự chơi mình? Tiểu huyệt của em nếu dùng đầu. ngón tay làm sao có thể cảm ra nhiều dâm thuỷ đến như vậy? Tiểu huyệt của em không có dương v*t to lớn của anh có thể ngăn ngứa được sao?”

Vẻ mặt của Mạnh Tân Lương u ám, vừa nghe thấy mấy lời này của Nhan Ngọc đột nhiên lại kích động lên.

Anh cho rằng vừa rồi Nhan Ngọc đang che giấu tên nhân tình kia nên càng khó chịu hơn, trong lòng giống như có một bức tường đổ sụp xuống khiến anh không thở nối. Lúc này Mạnh Tân Lương khả năng vẫn còn chưa biết, loại cảm giác này chính là ghen.

Anh kéo lớp vải sắc tình trên người Nhan Ngọc, ngón tay bắt đầu mò vào núm vú hơi sưng lên. “đầu v* đã sưng lên rồi, còn nói với anh là không bị người khác. chơi?”

“Ư.. Ưm a đầu v* ngứa quá, anh sờ vào nó... Sướng quá!"

Lúc nãy đầu v* của Nhan Ngọc đã ngứa nhưng không được âu yếm, lúc này Mạnh Tân Lương đến làm giảm cơn đói khát của cô. Cô và Mạnh Tân Lương đúng là rất hợp nhau về mặt tình dục.

Bàn tay nhỏ nhản trắng nõn tự giác kéo khóa quần của Mạnh Tân Lương xuống, móc ra cây côn th*t to lớn nóng bỏng mà vuốt ve, ngón cái vẽ vòng lên trên quy đầu ẩm ướt khiến côn th*t mẫn cảm sưng to lên hắn.

“Bé con dâm đãng, lúc nãy ai đã ** em, ai cắm dương v*t vào trong tiểu huyệt của em hả, ưm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK