• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Tân Lương ngõi trong bóng tối, chiếc mũi thắng tắp khiến khuôn mặt tuấn tú của anh chia ra hai bên sáng tối, bàn tay to đẹp với các khớp xương rõ ràng đang chống lên cái cằm, dường như đang trầm tư suy nghĩ cái gì đó.

Người ta thường nói người đàn ông có bàn tay to lớn và các đốt ngón tay thon dài, phía bên dưới chắc chẳn cũng phi thường xuất chúng. Mạnh Tân Lương hiển nhiên phù hợp, dương v*t phía dưới của anh không chỉ thô dài mà còn hơi ngẩng lên, bên trên nối lên rất nhiều gân xanh. Mỗi lần đâm vào trong tiểu huyệt của Nhan Ngọc, đều có thể nghiền qua mỗi nếp gấp của cô, cọ thật mạnh vào những điểm mẫn cảm trong cơ thể của cô.

Chỉ mới tưởng tượng ra như vậy, quần lót của Nhan Ngọc đã ướt đẫm.

Phương Hạo Sâm lại rót rượu cho Nhan Ngọc, Nhan Ngọc mỉm cười nói mình muốn đến hát một bài, Phương Hạo Sâm vội vàng đứng dậy đưa microphone cho cô, đôi mắt cực kỳ mong chờ vào giọng hát của nữ thần mà anh ta yêu thích.

Những người khác đã sớm nhìn ra tiểu tử Phương Hạo Sâm này đối với Nhan Ngọc có chút không bình thường, lúc này mọi đều rất thức thời đưa microphone cho Phương Hạo Sâm.

Nhan Ngọc chọn một bài tình ca mang phong. cách cổ phong. Giai điệu uyển chuyển triền miên, giống như đôi tình nhân đang nhỏ giọng thủ thỉ những điều còn vướng bận ở nhân gian.

Yên tĩnh một lúc, giọng hát của cô đột nhiên vang lên, giống như ngọc thạch va vào nhau, sạch sẽ réo rắt, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Năm ấy góc phố tràn ngập hương xuân

Cưỡi ngựa cạnh nhau mưa bụi như mộng

Trú mưa dưới mái hiên

Vọng tiến lại gần đôi mắt thâm trầm

Tựa như gió tuyết mịn nhẹ thổi qua Hoa Sơn

Mưa bụi se lạnh

Gió thổi đưa hương mai thoang thoảng

Trong lòng chợt rung động tựa mũi kiếm dịu dàng của người

Và lướt nhẹ qua tựa lông hồng

...

Giai điệu bài hát này rất kinh diễm, ca từ kể lại một câu chuyện tình yêu động lòng người.

Nhưng điều khiến mọi người không nghĩ tới là, nhìn thoáng qua thì Phương Hạo Sâm là một người đàn ông mạnh mẽ cao lớn thô kệch, thế nhưng lại hát những ca từ tràn đầy tình cảm như vậy. Không biết có phải vì anh ta đang theo đuổi Nhan Ngọc hay không, nhưng sau khi Nhan Ngọc hát xong một đoạn thì Phương Hạo Sâm đã vội dơ microphone lên, giọng hát hồn hậu của người đàn ông vang lên.

Nếu như người sớm đã thành đôi cùng người khác

Cớ sao lại gây thương nhớ cho ta

Lẽ nào thấy ta hồn bay phách lạc.

Người mới động lòng?

Quanh năm trôi dạt chốn hồng trần

Trái tìm này đã sớm chẳng chịt vết thương

Nào sợ nàng bạc tình như dao

Rạch ra thêm một vết thương?

Sẽ không đau nữa

....

Tuy giọng hát của Phương Hạo Sâm rất bình thường, nhưng giọng lại to lớn vang đội có lực và anh a hát với sự nhiệt tình thâm tình, một bên hát một bên triền miên chăm chú nhìn Nhan Ngọc. Hai người cậu một đoạn tôi một đoạn, người ngoài nhìn vào, giống như phu xướng phụ tùy, rất là ăn ý.

Sau khi hát xong, mọi người bắt đầu tiếp sức cho người anh em tốt của mình, họ sôi nổi ồn ào nói Nhan Ngọc và Phương Hạo Sâm rất xứng đôi, mau chóng ở bên nhau, như vậy thì đội bóng rổ của bọn họ lại có thêm một cặp đôi thần tiên.

Điều mà mọi người không biết chính là, Phương Hạo Sâm là một thẳng nam thích vận động thô bạo như vậy, tuy rằng anh ta thích Nhan Ngọc nhưng lại không muốn làm chuyện tế nhị như vậy, chuyện này, đương nhiên vẫn là Nhan Ngọc tự làm

Lúc trước khi cô nói chuyện phiếm với Phương Hạo Sâm, cô biết được anh ta rất thích ca hát, sau khi xem qua các ca khúc âm nhạc mà Phương Hạo Sâm thường ngày hay nghe trên các ứng dụng, cô chọn những ca khúc anh ta thường hay nghe. Vốn đĩ Nhan Ngọc không nghe nhạc cổ phong, đây cũng là bài hát đầu tiên.

Lời bái hát cũng rất thích hợp để kích thích Mạnh Tân Lương.

Đúng lúc hai người hát cùng một bài hát, linh hồn xúc động và ăn ý đến nhường nào chứ a.

Mọi người đều la hét ầm ï muốn Nhan Ngọc và Phương Hạo Sâm ở bên nhau, trừ một người là Mạnh Tân Lương.

Cả người Mạnh Tân Lương chìm vào góc tối tăm, không thấy rõ vẻ mặt của anh. Nhưng xung quanh lại tản ra một loại áp suất rất thấp, chỉ có môi đôi mắt đen như mực nhưng vẫn ẩn chút ánh sáng, không bi là đang tức giận hay là gì

Mặt Nhan Ngọc đỏ bừng vì bị mọi người trêu chọc, cô ngượng ngùng cúi đầu. Còn Phương Hạo Sâm lại cười đánh mấy người anh em của anh ta, nói thẳng mấy người đó đừng trêu chọc Nhan Ngọc, da mặt của cô rất mỏng, nghiễm nhiên đã coi Nhan Ngọc thành người của mình.

Trước khi hát Nhan Ngọc có uống hai chén rượu và mặc một cái áo khoác lúc này cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cũng không biết do nóng hay xấu hổ, từng tầng mô hôi mỏng chảy xuống cái cổ trắng nõn của cô, gương mặt cũng đã nóng lên.

“Ngại quá a, em không thoải mái lắm, muốn đi đến WC một chút”

Giọng nói của Nhan Ngọc mềm mại, yếu ớt. Bàn tay nhỏ không xương nắm chặt lấy tay áo của Phương Hạo Sâm lc lắc giống như làm nững. Sau đó bước loạng choạng đi ra ngoài, khi đi qua Mạnh Tân Lương đưa đến một làn gió thơm mát.

Mọi người chỉ nghĩ Nhan Ngọc bị trêu chọc đến xấu hổ, nhưng Phương Hạo Sâm bị Nhan Ngọc giật tay áo, trực giác của anh ta mách bảo Nhan Ngọc ám chỉ cái gì đó với anh ta, anh ta vừa chạy theo vừa nói. “Hay là uống say rồi, để anh đi cùng với em xem thử a."

“Ưm-~~"

Mọi người sôi nổi lộ ra vẻ mặt trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra để Phương Hạo Sâm nắm chắc cơ hội. Anh ta cười lớn đuổi theo Nhan Ngọc ra ngoài.

Mạnh Tân Lương đang ngồi ở chỗ mà mọi người không nhìn thấy, tay anh nắm chặt lại.

Ngoài miệng Nhan Ngọc nói không cần lo lắng, nhưng khi đi đến chỗ ngoặt cô lại trượt chân, mềm mại dựa vào trong ngực của Phương Hạo Sâm. Đôi mắt nhìn thoáng qua tấm kính trên tường, quả nhiên nhìn thấy phía đẳng sau vẫn còn một dáng người cao lớn.

Khoé môi của Nhan Ngọc cong lên.

Phương Hạo sâm vội vàng duỗi tay đỡ lấy Nhan Ngọc hơn nữa anh ta còn ôm cô vào ngực của mình.

Nhan Ngọc nắm lấy cánh tay của Phương Hạo Sâm, nếu nhìn từ phía sau thì rất giống như Phương Hạo Sâm đang ôm lấy Nhan Ngọc không buông.

Gô đi vệ sinh trong phòng vệ sinh ở một tăng khá là vắng vẻ. Trước đó, Cố Tư Thành và cô đã thông đồng với nhau, anh ta sẽ giúp cô thu dọn hiện trường để trong phòng vệ sinh không còn một ai khác.

Phương Hạo Sâm đưa cô đến cửa, Nhan Ngọc đi không vững vào nhà vệ sinh. Bên trong lập tức truyền ra giọng nói say khướt lẩm bẩm của cô. "Có ai ở trong này không? Xin chào?! Tại sao không có một người nào hết a.. Phòng vệ sinh này tại sao lại có hình dạng kỳ lạ như vậy”

Nghe được giọng nói mơ mơ hồ hồ của Nhan Ngọc, bên trong lại không có một người nào khác, nếu cô mà té ngã thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng của Phương Hạo Sâm bối rối, trong nháy mắt anh ta do dự không biết mình có nên vọt vào WC nữ cứu giúp hay không, ánh mắt anh ta do dự đặt trên cánh cửa WC, bỗng nhiên anh ta thấy một cái biển!

Giây tiếp theo, anh ta ngay lập tức chạy vọt vào WC, bức tường sứ màu trắng ở bên dưới cửa là chỗ thoát nước tiểu.

Mẹ nó! Nhan Ngọc đi nhầm WC, đây là WC nam!

Phương Hạo Sâm mừng rỡ như điên, anh ta cho rằng ông trời đã cho mình cơ hội chiếm tiện nghị, nhưng anh ta không thể nghĩ đến việc Nhan Ngọc vì sợ người của mình nên mới không đi vào WC nói cô giả bộ hồ đồ đi vào WC nam, chuyện này xảy ra cũng hao tổn không ít tâm huyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK