Người đến là Mạnh Tân Lương, anh ấy đứng trước mặt che chẩn cho Nhan Ngọc - người đang khóc thút thít, và cảnh cáo người đàn ông một cách sắc bén.
Anh ta rõ rằng chỉ là một nam sinh viên đại học trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Bàn tay nắm chặt dường như muốn nói với Vincent rằng nếu anh ta tiếp tục quấy rầy Nhan Ngọc, anh ta sẽ bị đập như một con chó bãng cú đấm tiếp theo.
Sự tức giận của Vincent lên cao, và bản tính hung hăng của giống đực đã kích thích anh ta lao về phía trước và bắt đầu cuộc chiến với Meng Xinliang.
Nhưng những lời nói của Mạnh Tân Lương đã khiến anh lấy lại được cảm giác tỉnh táo, Vincent cũng là một nhân vật nổi bật trong giới nhiếp ảnh gia, anh đã lợi dụng công việc của mình để tán tỉnh mọi người và nếu bị đánh đập thì có vẻ không được tốt đẹp cho anh ta lắm.
Sau vài giây cân nhắc xem cái nào quan trọng hơn, Vincent tức giận đi qua Mạnh Tân Lương và nói vài câu chửi bới khó hiểu, sau đó miễn cưỡng liếc nhìn Nhan Ngọc nóng bỏng hấp dẫn, quay người cầm máy quay đi.
"Mạnh..... Anh Lương, sao anh lại biết mà tới đây vậy? Anh làm em sợ chết khiếp, may mà có anh ở đó, không thì suýt chút nữa em đã bị.."
Nhan Ngọc từ phía sau ôm lấy vòng eo cường trắng của Mạnh Tân Lương, mềm mại không xương dựa vào lưng anh khóc lóc kể chuyện vừa rồi đã xảy ra với cô, giọng nói run rẩy của cô nghe thật đáng thương, giống như vừa rồi cô rất sợ hãi.
"Cái gì? Không phải lúc nấy em muốn cùng người nước ngoài kia quan hệ hay sao? Hôm nay anh phá hỏng chuyện tốt của em đúng không?"
Giọng của Mạnh Tân Lương trầm và khản, quay lưng về phía Nhan Ngọc nên cô ấy không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
“Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao em lại muốn quan hệ với anh ta! Em là loại người như vậy trong mắt anh sao, em chỉ là loại hèn mọn, dâm đăng chỉ biết tìm người khác để ** dạo hay sao?"
Nhan Ngọc càng khóc càng thê thảm, cô siết chặt vòng tay ôm Mạnh Tân Lương, từng lời từng chữ như buộc tội Mạnh Tân Lương, ép anh nhìn cô, "Ngoài anh ra, anh có bao giờ thấy em chủ động tiếp cận người khác không?"
Kéo cánh tay Nhan Ngọc ra, Mạnh Tân Lương quay mặt về phía Nhan Ngọc, bất mãn nói: "Em không chủ động tiếp cận người khác, vậy mà nhìn bộ dạng của em, ăn mặc hở hang như vậy mà quyến rũ trước mặt mọi người, đúng không? ”
Mạnh Tân Lương nhấc bổng Nhan Ngọc đặt lên rặng san hô, lấy một nắm nước biển vấy lên bầu ngực non nót của Nhan Ngọc, đồng thời chèn đầu gối vào giữa hai chân Nhan Ngọc và vỗ mạnh vào mu thịt tiểu huyệt non mềm: "Ngực bự của em bị người khác ăn mất rồi, đầu v* còn nhô ra nữa. Sao em lại dâm đăng như thế này?"
"Ồ không có mà... Em có dâm đãng, nhưng chỉ cho anh thấy mà thôi... Tôi thực sự không dụ dẫn mấy người kia - ah, đầu v* của em ngứa quá!"
Bộ ngực nhạy cảm của Nhan Ngọc bị nước biển lắc lư, nước biển mặn chát dường như thấm vào đầu v* sưng tấy, làm cho cô hơi ngứa ngáy, cô cảm nhận được cơn ghen kịch liệt của Mạnh Tân Lương, cơn đau biến mất tạo thành khoái cảm rùng mình.
“Ngứa phải không, anh sẽ làm cho em hết ngứa."
Mạnh Tân Lương trầm giọng nói, vui vẻ dùng sức tách hai chân của Nhan Ngọc ra, khe tiểu huyệt mềm mại trơn bóng khẽ mở ra, lộ ra một chút thịt âm hộ mềm mại mang theo màu đỏ sạch sẽ và bên trong dính đầy một vệt nước trong suốt.
Mạnh Tân Lương nhanh chóng xoa ngón tay cái lên tiểu huyệt đỏ mọng hai lần, Mạnh Tân Lương thẳng thất lưng nhét côn th*t to đã dựng đứng từ lâu vào hạ bộ của Nhan Ngọc.
côn th*t của anh quá dày so với tiểu huyệt nhỏ của Nhan Ngọc, từng nếp thịt vội vàng chống cự lại côn th*t bắt đầu đâm vào, màn dạo đầu hôm nay quá ít và động tác của anh lại đột ngột và thô bạo, giống như. vì ghen mà phát tiết.
“A! côn th*t như thế nào đột nhiên tiến vào sao... Ừm, tiểu huyệt của em thích quá, chậm một chút a a a tiểu huyệt sắp bị làm hỏng rồi