Mạnh Tân Lương quay đầu lại nhìn, nhưng thấy rằng Trần Ngọc Văn vừa mới trở mình trong giấc ngủ, khịt mũi hai cái rồi nằm yên bất động và ngủ tiếp.
Nhan Ngọc bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, mặc dù cô ấy nghĩ rằng việc để Trần Ngọc Văn nhìn thấy Mạnh Tân Lương làm tình với cô ấy sẽ khiến cô ấy thỏa mãn và kích thích hơn, nhưng đó chỉ là ảo tưởng tình dục, không phù hợp với tình hình thực tế lúc này.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, sự phấn khích khi vụng trộm ân ái khiến cả hai càng thêm kích thích.
Nhan Ngọc bị Mạnh Tân Lương ** đến cả cơ thể trở nên mệt lả, mềm oặt như một vũng nước, cô đã lên đỉnh mấy lần, chỉ thấy hai cánh hoa nơi cửa tiểu huyệt căng ra đỏ ửng lại chuyển động, bên trong tiểu huyệt mềm mại cô bị côn th*t trơn nhẫn đâm tưởng chừng. như sắp hỏng đến nơi. Tiểu huyệt của cô quyến luyến mà mút mát côn th*t lúc rút ra cắm vào.
Mạnh Tân Lương giống như một người đóng cọc không mệt mỏi, Nhan Ngọc đã đạt cực khoái, lên đỉnh mấy lần rồi mà anh vẫn thô bạo, mạnh mẽ không ngừng đâm côn th*t vào nơi hoa huy*t mềm mại.
Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng trường, Mạnh Tân Lương mới miễn cưỡng, lưu luyến bắn toàn bộ tỉnh địch đặc sệt, nóng hổi của anh vào sâu bên trong cô.
Nhan Ngọc rùng mình đón nhận tỉnh trùng đậm đặc của Mạnh Tân Lương, ngón chân cô dưới kích thích của khoái cảm mà trở nên căng cứng, tỉnh trùng nóng hổi khiến âm hộ cô như trướng lên gấp đôi, và từ miệng nhỏ của cô là tiếng hét dâm đăng giống như một con mèo cái trong cơn hoan ái.
Mãi đến sau khi xuất tỉnh xong, Nhan Ngọc mới rùng mình, người hơi giật giật gục trên người Mạnh Tân Lương, miệng rên rỉ những tiếng ấm áp mà tỉnh tế kéo dài.
Mạnh Tân Lương vuốt ve cơ thể của Nhan Ngọc, kiên nhẫn chờ đợi cô ấy phục hồi sau lần lên đỉnh rồi mới cẩn thận mặc quần áo cho cô ấy. Lúc này anh mới phát hiện ra áo sơ mi của Nhan Ngọc đã bị vo tròn, gập xoắn vào như một cái nút thắt, trên áo xuất hiện nhiều nếp nhăn nhúm mà nhìn qua đã biết bị dày vò, chà đạp thậm tệ.
Mạnh Tân Lương nhìn Trần Ngọc Văn đang ngủ, mở cửa xe đi ra ngoài, quay người đỡ Nhan Ngọc ra ngoài, sau đó đóng cửa lại và nói với Nhan Ngọc, "Bây giờ anh sẽ đưa em vẽ kí túc xá trước, sau đó đưa Ngọc Văn về khách sạn nghỉ ngơi."
Anh ta chỉ nói hai câu, nhưng thật ra anh ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, Nhan Ngọc bị anh làm cho đi đứng không vững, làm sao cô có thế đỡ Trần Ngọc Văn đang buồn ngủ trở về ký túc xá, hơn nữa bây giờ cũng đã rất muộn, việc quấy rầy bạn cùng phòng sẽ khiến Nhan Ngọc không thể nghỉ ngơi. Thật không hay nếu Trần Ngọc Văn thức dậy vào nửa đêm và nôn mửa hay gì đó, Nhan Ngọc sẽ rất khó để chăm sóc cô ấy.
Và khi gửi đến khách sạn cao cấp, anh không ngại tốn tiền, có thể nhờ những người phục vụ có kinh nghiệm giúp đỡ, chăm sóc khách say một cách thoải mái.
Tuy nhiên, điều mà Nhan Ngọc nghĩ đương nhiên không giống Mạnh Tân Lương, cô lập tức quan tâm nói: "Em sẽ đưa cô ấy vào khách sạn với anh, cô ấy say rồi, em biết cách chăm sóc cô ấy tốt hơn anh”
Sao cô có thể để Trần Ngọc Văn có cơ hội ở một mình của Mạnh Tân Lương? Vất vả lắm cô mới tán được Mạnh Tân Lương, cô không cho phép xảy ra một tia sai lầm nào.
“Không cần đâu, hôm nay em quá mật rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mạnh Tân Lương nhíu nhíu mày, hiện tại bản thân anh vẫn đang còn dục vọng với Nhan Ngọc, ai có mắt đều có thể nhìn ra được điều này dẫu cho anh có che giấu tốt đến đâu. Hơn nữa quần áo trên người Nhan Ngọc cũng không chỉn chu, trên cổ cô còn có vết hôn xanh đỏ, anh không muốn nếu hai người cũng đưa Trần Ngọc Văn đến khách sạn rồi ngộ nhỡ cô ta tỉnh lại sẽ nhìn thấy điểm gì đó không đúng về mối quan hệ. của anh và Nhan Ngọc.
“Chỉ là, em không muốn ở một mình mà không có anh đâu”
Nhan Ngọc ngẩng mặt lên nhìn anh với đôi mắt to tròn như con nai tơ, hai tròng mắt hiện lên ý khẩn cầu không muốn rời xa anh, hai bên gò má vẫn còn chút ửng hồng từ ân ái lúc này, khiến bất kì người đàn ông nào có ý chí sắt đá đến đâu cũng phải mềm lòng.
"..."
Mạnh Tân Lương cũng bị Nhan Ngọc làm cho mềm lòng, đang do dự chưa biết nên làm như thế nào thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Trần Ngọc Văn ở trong xe vang lên.
Mạnh Tân Lương mở cửa xe, vòng qua Trần Ngọc Văn cầm lấy điện thoại, ấn đồng ý trả lời, di động liền truyền đến một giọng nam mang theo chút ngữ điệu lo lắng, gấp rút.