"Ưm a... Tuyệt quá... núm vú cũng ngứa, mau sờ nó đi...."
Nhan Ngọc bị trêu đến sướng vô cùng, cô nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự nhào nặn của người phía sau. Không ngờ kỹ xảo của Mạnh Tân Lương hôm nay tốt thế, làm cho eo cô càng thêm mềm nhũn, bên dưới ướt nhầy nhụa.
Người đàn ông không xoa núm vú của Nhan Ngọc, mà khép chặt hai chân Nhan Ngọc lại, một cây gây thịt nóng bỏ chen vào giữa khe đùi chặt chẽ, nhanh chóng ra vào.
"A hức! Chậm một chút... ưm, tiểu huyệt bị cọ sướng quá... dương v*t nóng quá..."
Nhan Ngọc bị đâm đến nỗi năm sấp ra phía trước, cô giật nảy mình, tưởng là người kia muốn như vậy chen vào. Cũng may tư thế này rất khó để dương v*t cẩm được vào trong huyệt, với cả mặc dù người đằng sau xúc động, nhưng không biết do góc độ hay muốn diễn kịch thêm mà không lập tức chọc quy đầu vào trong miệng huyệt của cô.
Nhan Ngọc không thể nói mìn vẫn đói khát khó chịu, đủi thịt bị dương v*t tráng kiện cọ sát làm nóng lên, may mà trong huyệt bài tiết ra d*m thủy bôi trơn, nên không bị đau tới rách da.
Mà côn thị tiếp xúc với miệng huyệt kia không bị coi nhẹ, dương v*t nhanh chóng ra vào chạm tới hai mảnh thịt mềm. Khoái cảm dần tích lũy làm Nhan Ngọc bắt đầu rên rỉ thật lòng.
Nhan Ngọc bị đâm tới chẳng biết trời trăng gì, gập cả người xuống bàn.
Người đứng sau cũng dần không giữ được tốc động ra vào nhanh chóng, quy đầu lớn lần lượt đâm chọt tới miệng huyệt, dường như đang tìm kiếm góc độ. Tiếng thở dốc đột nhiên trở nên hung hăng, mà Nhan Ngọc cảm nhận được có gì không đúng. Sao âm thanh này có hơi quen tai?
Không đúng, hoàn toàn không phải Mạnh Tân Lương!
Là ai?
Cảm giác được quy đầu muốn cắm vào cửa huyệt, Nhan Ngọc bắt đầu giằng co, mà người kia đang vào giai đoạn quan trọng, sao có thể để Nhan Ngọc chạy mất chứ?
Sức người kia cũng mạnh, ấn Nhan Ngọc làm cho cô không động đậy được. Nhan Ngọc sợ cô bị cưỡng gian thật, cái khó ló cái khôn mò tay xuống, cầm chặt lấy quy đầu thô to đang muốn đâm vào cửa huyệt của mình. Lòng bàn tay ấn nếp uốn trên đầu, mang lại kích thích cực lớn cho dương v*t.
Đồng thời, miệng cô muốn hét lớn. dương v*t của người đàn ông không nhịn được bắn ra, mùi tinh dịch tanh rồng phun lên cánh mông cô.
Bờ mông trắng bóc bị tỉnh dịch rồng nóng phun đầy, người sau lưng sảng khoái thở dài một hơi, mà Nhan Ngọc chật vật ngẩng đầu nhìn vào trong gương...
"Cố Tư Thành, sao lại là anh?"
Người trong gương đang dùng tay đè mình lại, rõ ràng là Cố Tư Thành!
"Thả tôi ra!"
Nhan Ngọc cố gắng thoát khỏi giam cầm của Cố Tư Thành, lùi lại mấy bước, con mắt to ngập nước còn lưu lại sắc xuân. Cho dù cô có nghĩ thế nào cũng không ra Cố Tư Thành lại chạm vào mình. Rõ ràng người anh ta ngày nhớ đêm mong là Trần Ngọc Văn, còn nói thẳng mình không phải khẩu vị của anh ta.
“Kinh ngạc thế à, không ngờ là tôi ư? Ha, tôi cũng hết cách, ai bảo vừa rồi cô ở ngoài gợi cảm thế. Tôi vừa mới tới, cô còn lẳng lơ cho tôi xem, là đàn ông thì thẳng nào chịu được?"
Cố Tư Thành nheo con mắt hồ ly gian xảo, cười hờ hững. Cứ thản nhiên thừa nhận vừa rồi suýt thì anh ta đã ** cô... Nếu như không phải bị cô bóp mà không nhịn được bản nhanh quá...
Nhan Ngọc khiếp sợ không thôi. Cố Tư Thành nhét gậy th*t đã mềm của mình vào trong quần, nói: "Cô cho rằng là ai đang làm cô, thợ chụp ảnh Vincent nước F kia à... hay là Mạnh Tân Lương?" Cố Tư Thành tiếng tục trêu đùa, nhạo báng cô.
"Anh... mắc mớ gì tới anh! Anh đi chăm sóc tốt cho Ngọc Văn của mình đi!"
Nhan Ngọc tức giận lạnh mặt, mở cửa đẩy anh ta ra ngoài.
"Nhan Ngọc, tôi không ngờ cơ thể cô đói khát thế, tiểu huyệt nhiều nước thế. Một ngày mà rời dương v*t của đàn ông là không được đâu, không được dương v*t tôi cắm vào có chịu được thật không đấy? Mạnh. Tân Lương có thể thỏa mãn cô hả? Hay cứ để tôi giải quyết vấn đề này giúp cô đi...
Cố Tư Thành không chịu đi, còn táy máy tay chân dây dưa với cô.
Nhan Ngọc thực sự sợ anh ta, đành phải tự mình chạy nhanh ra cửa, không quan tâm tới lời dâm tà của Cố Tư Thành ở đẳng sau. Vòng qua khúc ngoặt hành lang, chạy tới một căn phòng hóa trang trống khác, khóa trái cửa lại.
Sau khi Nhan Ngọc đóng cửa xong, thì dựa vào khung cửa ngồi xuống, tim đập loạn nhịp, suy nghĩ rối bời. Sao Cố Tư Thành lại muốn ** mình chứ? Do cái tên đào hoa kia nhất thời tỉnh trùng lên não à?
Đúng là một tên đàn ông tùy tiện, khốn kiếp.
Hai tay ôm ngực, Nhan Ngọc cực kỳ hi vọng đây là một giấc mơ, nhưng sự dinh dính giữa hai chân đang nhắc nhở cô vừa rồi đều là sự thật. Cô lại suýt tưởng Cố Tư Thành là Mạnh Tân Lương, hứng lên với anh ta để bị xâm phạm.
"Cộc cộc”
Sau lưng truyền tới tiếng gõ cửa. Nhan Ngọc như con nai bị dọa sợ mà giật nảy mình.
"Nhan Ngọc, mở cửa"
Là Mạnh Tân Lương, cuối cùng anh cũng tìm tới rồi!
Đáy lòng Nhan Ngọc lập tức vui sướng. Mạnh Tân Lương không nhịn được, vừa rồi cô bán nhan sắc bên ngoài không hề vô ích. Trong lòng Mạnh Tân Lương, (hoặc là nói trong dương v*t của anh) quả nhiên nhớ nhung mình!
Vội vàng sửa sang qua loa quần áo mình, Nhan Ngọc kéo khăn giấy ở bên cạnh lau tỉnh dịch ở khe mông, chờ tới tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, mới mở cửa ra.