Chỉ có Sở Vân Khinh, một thân váy dài màu trắng, ở mép váy và ống tay áo thêu tường vi màu lam nhạt, thanh nhã mộc mạc, khiêm tốn mà trầm tĩnh, quan trọng hơn là nàng đeo khăn che mặt trắng như tuyết, ẩn hiện trong mấy nghìn màu sắc gấm vóc của Thinh kinh, nếu không phải người có mấy phần thiên phú làm sao có thể phát hiện ra cảnh tượng này.
Đưa ra tấm thiệp của Tiêu Triệt, ánh mắt thị về vốn lười biếng chỉ thoáng một cái đã trở nên nịnh nọt, đưa nàng đi xa mới thôi, Sở Vân Khinh nhìn tấm thiệp trong tay, trong lòng sinh nghi.
Một đường đến Thượng Lâm Uyển, mới vừa đưa ra tấm thiệp liền có một tiểu cung nữ áo trắng tiến đến nghênh đón, nàng nhìn những nữ tử khác tự động vào cửa, chân mày nhìu chặt lại.
"Vì sao những người khác lại không có người nào dẫn?"
Tiểu cung nữ áo trắng này nghe thấy vậy có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Tấm thiệp tiểu thư cầm trong tay chính là ngân quỳnh hoa bái thiệp chỉ thân vương phủ mới có, mà những cô nương khác chỉ dùng ty tuyến bình thường để thêu."
Sở Vân Khinh hơi cau mày, mà Nhược nhi ở bên cạnh nghe vậy cũng hơi kinh ngạc.
"Không dám làm phiền, tự ta có thể đi."
Tiểu cung nữ sửng sốt, tiếp đó cúi đầu nhẹ giọng nói: "Sở tiểu thư, nô tỳ tên là Xuân Đào, Duệ vương đã căn dặn hôm nay ta phải chăm sóc tốt cho người, xin người không cần cô phụ ý của Duệ vương."
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, Tiêu Triệt?!
"Sở tiểu thư, đến giờ ngọ là các tiểu thư sẽ hiến nghệ, năm nay không giống như các năm trước, các Vương gia, Quận chúa đến lúc đó cũng sẽ tham gia, Quý phi đã quyết định ai thể hiện tốt sẽ được ban thưởng, xin người nắm chặt cơ hội, người muốn thể hiện cầm kỳ thi họa gì nô tỳ cũng sẽ chuẩn bị tốt giúp người, xin người tùy ý chọn một."
"Không biết quý phi nương nương sẽ ban thưởng vật gì?"
"Là hoa Vĩnh Sinh do hoàng thượng ban cho quý phi nương nương."
Hoa Vĩnh Sinh!
Mắt Sở Vân Khinh sáng rực lên, nhưng mà trong lòng nàng vẫn có nghi ngờ, tại sao lại trùng hợp như vậy, nàng muốn có phần thưởng của yến hội lần này.
"Hoa Vĩnh Sinh là bảo bối của quý phi nương nương, tại sao lại lấy ra làm phần thưởng trong yến hội này?"
Tiểu cung nữ thấy Sở Vân Khinh nói chuyện rất nhẹ nhàng với nàng, liền cũng kính cẩn đem những gì mình biết ra đáp lại: "Nghe nói là Tĩnh vương tặng cho Quý phi nương nương một gốc Thiên Sơn Tuyết Liên, mà Thiên Sơn Tuyết Liên vô cùng trân quý kia, lại không thể tồn tại với hoa Vĩnh Sinh trong cùng một điện, không biết tại sao Quý phi nương nương lại lấy hoa Vĩnh Sinh ra làm phần thưởng trong yên hội lần này."
Hóa ra là như vậy, Sở Vân Khinh theo bản năng thở phào một cái, chẳng biết tại sao vừa rồi lại cảm thấy chuyện này có liên quan với Duệ vương.
Thời gian nói mấy câu, chẳng mấy chốc mấy người bọn họ đã đi đến trước U hồ, Sở Vân Khinh đưa mắt nhìn, nơi mắt nhìn đến đều là những nữ tử thân hình hoàn phi yến, tướng mạo xinh đẹp thướt tha ngồi bên bờ hồ, tụm năm tụm ba hoặc là nói nhỏ, hoặc là cười đùa, thoải mái biết bao.
Ở bờ hồ đối diện, có một tòa lầu các cao hai tầng, lúc này nhìn lại, ngồi chính giữa là một vị y sức (y phục + trang sức) lộng lẫy, nữ tử xinh đẹp khoan thai, nhìn cung trang và người trái phải bao quanh, chắc chắn người này là Ngụy quý phi!
"Sở tiểu thư, ngồi chính giữa Lăng Ba các chính là Ngụy quý phi, nàng là nữ nhi của Thượng tướng quân Ngụy Diệc An, là thân mẫu của Đại hoàng tử, hiện tại đang chủ trì công việc hậu cung, chủ quản lục cung.”
"Người thứ nhất bên trái là Thành Vương Thế tử Mạc Vân Già Mạc tiểu vương gia, thứ hai là Minh vương Nhị hoàng tử, người thứ ba là Hiền Vương Đại hoàng tử, người thứ nhất bên phải là Ngũ hoàng tử điện hạ, thứ hai là Tĩnh vương Tứ hoàng tử, chỗ trống thứ ba chính là chỗ ngồi của Duệ vương điện hạ."
Sở Vân Khinh nhìn chỗ ngồi trống không khỏi bĩu môi một cái, Nhược nhi ở bên cạnh cũng hưng phấn nói: "Tiểu thư, hôm nay có nhiều quý nhân đến đây như vậy, đủ để thấy mục đích của yến hội lần này, người phải đứng nhất, ngôi vị Vương phi liền không thành vấn đề!”
Xuân Đào nghe được lời Nhược nhi nói khóe miệng khẽ nhếch lên: "Lời nói này cũng không sai, Sở tiểu thư, người ngồi ở chính giữa, nô tỳ mang người đi qua đó."
Sở Vân Khinh bước nhanh nhẹn đi về cái chỗ trống không duy nhất kia, hơn nữa còn là chỗ ngồi phô trương nhất, ánh mắt của mọi người dừng lại trên người nàng, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng xì xầm bàn tán, nào là thân phận của nàng, bối cảnh sau lưng nàng, dung mạo che giấu dưới khăn che mặt của nàng.
Đợi Sở Vân Khinh ngồi xuống chỗ của mình, trên Lăng Ba các liền có một người xuất hiện, cảm nhận được ánh mắt đảo qua trên thân Sở Vân Khinh, làm cho nàng không nhịn được cử động sống lưng.
Tiêu Triệt vẫn một thân y phục đen như cũ, bất đồng là lần này ống tay áo và trước ngực thêu kính trúc màu vàng, thon dài có lực, bền bỉ lạnh lùng, giống như con người của hắn.
Sở Vân Khinh nhìn thấy, Tiêu Triệt vừa ngồi xuống Đại hoàng tử liền gật đầu một cái với hắn, Ngũ hoàng tử cũng tiến lại gần hắn nói gì đó, chỉ có Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử là không có chút động tĩnh gì, trong lúc nhất thời phân định rõ ràng.
Không bao lâu, có một nữ trử mặc cung trang màu sáng đứng ở trên lầu, khuôn mặt thanh lệ, dịu dàng trầm tĩnh, nụ cười dịu dàng hòa nhã lại làm lộ ra khí thế không thể khinh thường, nàng mở miệng nói: "Phụng chỉ dụ của quý phi nương nương, các vị tiểu thư sẽ biểu diễn tài nghệ trước khi bắt đầu ngọ yến."
"Vị này là Uyển Thục nghi, là nữ nhi của Ngự Sử đại phu Lâm Thành, bây giờ là nữ quan tam phẩm trong cung, rất được hoàng thượng tin tưởng, lại được rất nhiều nương nương trong cung coi trọng."
Đại Tần có quy định nữ quan trong triều, chế độ khảo hạch cực kỳ nghiêm khắc, mà Lâm Uyển Nghi này có thể được sủng ái như vậy, nhất định không phải người bình thường.
Lâm Uyển Nghi nói một phen, biểu diễn tài nghệ chính thức bắt đầu.
Sở Vân Khinh bị bệnh không ở nơi này, nhưng các vị tiểu thư quan gia trong kinh đều có chuẩn bị mà đến, vì hoa Vĩnh Sinh, nàng phải suy nghĩ một chút mới được.
Trong hồ dựng một cái sân khấu trên mặt nước, các vị tiểu thư quan gia sẽ đi qua cầu đá đến nơi biểu diễn, lúc Sở Vân Khinh đang tỉ mỉ xem biểu diễn, có một đạo ánh mắt sắc biến nhìn đến trên người của nàng.
Không cần nhìn cũng biết là ai, Sở Vân Khinh thu ánh mắt cười một tiếng, nàng sẽ đánh trả, bắt đầu từ bây giờ.