• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng tối lạnh lẽo, mùi nấm mốc nồng đậm phát tán khắp tứ phía lượn lờ quanh chóp mũi Cố Tú Cầm, nàng chau mày, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể hơi run run của mình, sau lưng nàng, là một cái cột có vết máu đỏ sậm.

Nơi này chính là hình phòng của Thượng Thư phủ, những hạ nhân phạm sai lầm nghiêm trọng đều bị đưa đến đây, xích sắt rỉ sét, cây trúc nhuốm đầy máu, còn chậy than lửa kìm sắt để đó không dùng, tất cả đều nói lên sự thật với Cố Tú Cầm.

Nàng, bị nhốt vào hình phòng của Thượng Thư phủ!

Khóe miệng của nàng kéo lên một độ cong lạnh lẽo, muốn cười nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng, một ngày một đêm, không ai hỏi tới nàng không ai để ý nàng, mệt mỏi, đói khát cùng rét lạnh ăn mòn thân thể và tinh thần của nàng, nàng dơ tay sờ lên khóe mắt mình, may mắn, là khô!

Bỗng nhiên, hai mắt của nàng nhíu lại, tiện đà nhìn về phía cánh cửa sắt vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ được mở ra!

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, két... một tiếng, cửa sắt theo tiếng được mở ra, Cố Tú Cầm đảo mắt nhìn sang, vạt váy màu hồng cánh sen dắt theo trận gió tươi mát từ ngoài cửa thổi vào, ánh sáng chói mắt chiếu vào trên người tới, khiến cho Cố Tú Cầm không tự giác nheo mắt lại.

“Cuối cùng cũng đến!”

Mặc dù không thấy rõ dung mạo người tới, nhưng Cố Tú Cầm cũng biết đó là ai, nàng giơ tay lên sửa sang lại búi tóc hỗn độn của mình, thân thể dựa vào cây cột phía sau đứng lên.

Khóe miệng dưới khăn che mặt của Sở Vân Khinh hơi cong lên, ánh mắt thâm sâu của nàng rơi vào thân thể của Cố Tú Cầm, chậc chậc một tiếng, “Cũng không tệ lắm, phu nhân đúng là phu nhân, cho dù ở nơi nào, vĩnh viễn đều nghênh ngang kiêu ngạo.”

Cố Tú Cầm cười, hận ý trong mắt không đè nén nổi, “À, không phải ngươi tới xem chuyện cười của ta sao, bây giờ nhìn thấy có hài lòng không?”

Sở Vân Khinh nhìn một vòng quanh gian phòng này, chân mày khẽ bối rối, “Quả nhiên là gian phòng này kém hơn so với viện chủ mẫu của phu nhân, cũng không biết phu nhân có thể ở quen chỗ này hay không.”

Lúc này Cố Tú Cầm khẽ biến sắc, “Tiểu tiện nhân, lời này là ý gì?”

Sở Vân Khinh nhướng mày, “Nói thế nào thì bây giờ ta cũng là quận chúa, ta khuyên phu nhân nói chuyện cẩn thận một chút, hình cụ nơi này đã lâu không dùng đến, hôm nay lấy phu nhân ra để phủi bụi cũng tốt.”

Cố Tú Cầm lùi lại phía sau một bước, nhìn về phía sau Sở Vân Khinh: “Trong phủ này, khi nào thì đến phiên ngươi quyết định, lão gia ở đâu? Ta muốn gặp lão gia!”

“Lão phu nhân bây giờ đang ốm nằm liệt giường, phụ thân đại nhân sau khi hạ triều liền đứng hầu hạ bên cạnh giường, Đại tiểu thư ngược lại nghĩ muốn đến xem một chút, chỉ là lão gia hạ lệnh, không để cho người khác tới quấy rầy phu nhân người suy nghĩ.”

Hơi dừng lại, khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, “Đúng rồi, Ngọc phu nhân sanh non hồi phục rất nhanh, bây giờ đã có thể xuống giường, lão phu nhân nói Bích Ngọc Hiên của nàng quá xa, đã để cho người dọn đến viện chủ mẫu của phu nhân rồi.”

Hai tay Cố Tú Cầm nắm chặt, hô hấp dồn dập cả người run rẩy, đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm Sở Vân Kinh, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không nói ra được một chữ.

Sở Vân Khinh từng bước đến gần, lạnh nhạt nói: “Còn nữa, lão phu nhân còn nói, phu nhân ngươi lòng dạ rắn rết, chẳng phân biệt được tôn ti, giết hại huyết mạch của Sở gia, theo lý – phải hưu!”

Phải hưu?

Hai mắt Cổ Tú Cầm muốn nứt ra, bên này Sở Vân Khinh xoay người một cái, ánh mắt sắc bén nhìn nàng: “Nhưng mà, lão phu nhân niệm tình ngươi nhiều năm ở trong phủ, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa nhà mẹ đẻ ngươi bây giờ đã đổ nát không tả nổi, chỉ tước chức vị chủ mẫu của ngươi, từ chánh thê – biến thành di nương, phi nhân, người cầm phải cảm kích!”

“Di nương?”

Giọng Cố Tú Cầm căm hận cười, cả người dường như không đứng vững được: “Tốt, tốt, tốt!”

Dường như dùng hết toàn bộ sức lực mới nói ra được ba chữ này, thân thể nàng mệt mỏi không chịu nổi liền vô lực ngã vào tường, cả người nàng tựa vào góc tường, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía ánh sáng nhạt ở cửa sổ mái nhà, trong miệng như vừa khóc vừa cười.

“Không dám bỏ ta liền để cho ta làm di nương sao, Sở Thiên Tề, ta chờ ngươi hai mươi, ta chờ ngươi hai mươi năm!”

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Cố Tú Cầm,dienddddannnnleeeequyyydoonnn Sở Vân Khinh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người muốn rời đi.

“Sở Thiên Tề, các ngươi sẽ không có kết cục tốt, ha ha, người bên trong Sở phủ này cũng sẽ không có kết cục tốt, máu chảy thành sông, tru di cửu tộc, mỗi người, mỗi người đều sẽ chết, sẽ chết!”

Tiếng thì thào tự nói vang lên khắp trong phòng tối, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy nội tâm của Cố Tú Cầm vô cùng ngoan độc, người khác không nói, lại nguyền rủa nữ nhi của mình như vậy, hai mắt nàng phát lạnh, ra khỏi cửa.

“Tranh đoạt, cướp đoạt, tranh đoạt, cướp đoạt, cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt...”

Phía sau không ngừng vang lên tiếng nói, một khắc khi của sắt kia đóng lại, bước chân của Sở Vân Khinh trở nên nặng nề, đi ra khỏi phòng tối, Nhược nhi đang chờ ở ngoài, thấy nàng bước ra liền vội vàng nghênh tiếp.

“Tiểu thư.”

Sở Vân Khinh hít một hơi thật sâu: “Trong phòng bếp đã xử lý sạch sẽ chưa.”

Nhược nhi gật đầu một cái, “Thuốc của tiểu thư rất lợi hại, nếu buổi sáng hôm qua phu nhân không nóng vội như vậy, sợ rằng với thủ đoạn của nàng, còn không giam được nàng lại.”

Hai mắt Sở Vân Khinh tối sầm lại: “Lão gia và Đại công tử có động tĩnh gì không?”

Nhược nhi suy nghĩ một chút, “Lão gia trừ bỏ đến thăm lão phu nhân thì không có gì, Đại công tử cũng bình thường, nói đến cũng thật kỳ lạ, hình như cho tới bây giờ Đại công tử không thân thiết với phu nhân, giống như người xa lạ vậy.”

Sở Vân Khinh khẽ thở dài, “Chuyện xảy ra trong phủ, đều để ý một chút, chúng ta trở về thôi.”

Sở Vân Khinh mang theo Nhược nhi rời đi, trong phòng tối phía sau lưng nàng, miệng Cố Tú Cầm vẫn không ngừng lẩm bẩm như cũ, giống như lời nguyển rủa kia không hề lộ ra ngoài ánh sáng.

Tĩnh Tâm Trai, Sở Mộ Phi mặc một bộ y phục màu trắng, đứng ở trước cửa sổ, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Kế hoạch này, tuyệt đối không thể có sai sót, đã an bài tốt sao?”

Lẽ ra trong phủ có không khí ngột ngạt như vậy, thân là người đứng đầu trong nhà, Sở Thiên Tề phải rất phiền muộn mới phải, mà giờ khắc này Sở Thiên Tề đứng ở sau Sở Mộ Phi, hai mắt lóe sáng, hắn vội vàng mở miệng: “Tất cả đều đã an bài thỏa đáng.”

“Tính đi tính lại, ngày trở về không còn xa, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Sở Thiên Tề nặng nề thở dài, “Ta đã đợi ngày này ba mươi năm rồi!”

Sở Mộ Phi cười gật đầu, nhưng bỗng nhiên ý cười bị kiềm hãm lại nơi khóe mắt, ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía cửa: “Người nào ở bên ngoài!”

“Loảng xoảng” một tiếng, giống như có tiếng ly trà bị rơi, hai người Sở Thiên Tề nhìn nhau, sát khí trong mắt tỏa ra bốn phía.

“Là ta.”

Bỗng nhiên một tiếng nói dịu dàng trầm tĩnh vang lên, ngoài ý muốn xuất hiện trong mắt Sở Mộ Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK