• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Quỳnh ỉn.

Trong Cần Chính điện, Tiêu Chiến một mặt nghiêm túc ngồi trên ghế chủ vị, nhìn thấy Sở Vân Khinh đến đây hai lông mày liền nhíu lại: “Đi đâu?”

Sở Vân Khinh nghĩ đến lời nói dối vừa rồi của Mộ Thanh La liền thừa cớ nói: “Hôm nay gặp Ngũ điện hạ và Mộ quận chúa, Mộ quận chúa nói hai ngày nay nàng không thoải mái, Vân Khinh liền bắt mạch cho nàng một chút, Mộ quận chúa hoạt bát trong sáng, trong lúc nhất thời nói chuyện hứng khởi, lúc này mới quên thời gian.”

Dù sao Sở Vân Khinh vẫn là người trẻ tuổi, giờ phút này lại nói tự nhiên cũng có tình lý như vậy, cũng không ngờ Tiêu Chiến hỏi: “Vậy nha đầu ngươi, hôm nay thăm là bệnh gì?”

Sở Vân Khinh miễn cưỡng đáp: “Là bệnh của nữ nhi, cũng không có gì đáng ngại.”

Tiêu Chiến hơi trầm ngâm một chút: “Năm nay cũng mười bảy, có thể tham gia tuyển tú rồi.”

Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, vốn định nhắc tới chuyện Mộ Thanh La thích Tiêu Lăng, suy nghĩ một chút lại thôi, bên này Tiêu Chiến có chút trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Ngươi là thầy thuốc, ngươi có tin trên đời này có quỷ không?”

Sở Vân Khinh bị kiềm hãm: “Người sau khi chết dĩ nhiên sẽ hóa thành xương trắng, nói có quỷ là bởi vì trong lòng mọi người có quỷ, nếu làm chuyện đoan chính, tự nhiên sẽ là bách quỷ bất xâm.”

Tiêu Chiến nghe vậy mắt liền trầm xuống, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, mà mắt Sở Vân Khinh chợt lóe sáng, lẳng lặng nhiền biểu cảm biến hóa của Tiêu Chiến.

Đến tối muộn, khi Sở Vân Khinh trở lại Cẩm Tú điện liền nghe thấy Xuân Đào nói một chuyện, Quý phi nương nương ở Khánh Nguyên cung nói Khánh Nguyên cung không sạch sẽ, đặc biệt muốn mời Liễu đạo sĩ đến đuổi quỷ, mà cái gì gọi là quỷ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ chỉ là không nói ra thôi.

Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, trò hay còn chưa có trình diễn, sao lại nàng ta lại sốt ruột như thế?

- -

Hôm nay Khánh Nguyên cung tắt đèn sớm, Ngụy Sơ Cận đã dặn dò, trong vòng năm ngày gần đây, mỗi ngày Khánh Nguyên cung đều phải dùng nước thần tẩy rửa, cái gọi là nước thần này thật ra là đạo phù xua quỷ mà đạo sĩ lưu lại, đốt thành tro sau đó đem hòa vào nước, như vậy liền khoa trương lại giả tạo biến thành một thần vật.

Hôm nay là ngày cuối cùng, nhóm cung nhân càng làm cẩn thận, Ngụy Sơ Cận còn tự mình giám sát mọi người làm việc, sau khi mọi chuyện xong xuôi mới thả lỏng tâm tình nằm ngủ, Tú Hà bồi ở bên cạnh nàng ta, nhìn nàng ta dần dần đi vào giấc ngủ mới dám thổi tắt đèn, lại dặn tiểu cung nữ trực đêm mới trở về phòng mình.

Bên trong tẩm điện của Quý phi lặng im không một tiếng động, có mùi thơm hoa nguyệt nhàn nhạt xuyên qua song sửa sổ, khiến đồ đạc xa hoa quý giá đẹp đẽ trong tẩm điện độ thêm một tầng màu sắc.

Ngụy Sơ Cận ngủ không an ổn, bên trong tẩm điện cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở đều đều của nàng ta cũng nghe thấy rõ ràng.

“Đạp, đạp, đạp – –”

Bên trong một mảnh yên tĩnh, tiếng bước chân lại đột ngột tới, Ngụy Sơ Cận trong lúc mê mẩm hai mắt mở to, hai tay khẩn trương nắm chặt chăn trải dưới giường.

“Đạp, đạp, đạp – –”

Tiếng bước chân tới quỷ dị như thế, bên trong một mảnh u ám, thân mình Ngụy Sơ Cận khẽ run ngồi dậy, nàng ta đưa mắt nhìn chung quanh, muốn tìm nơi phát ra tiếng bước chân này, nhưng chẳng biết ánh sáng trăng rọi vào trong phòng biến mất từ lúc nào, bên trong bóng tối hai mắt của nàng cũng không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy tiếng bước chân này cách nàng ngày càng gần.

Hô hấp của nàng trở nên dồn dập: “Ai!”

Một tiếng này vang lên cũng không nghe thấy người trả lời, cửa điện vốn đóng, lúc này lại "Két"... một tiếng mở ra, Ngụy Sơ Cận cả kinh, mắt nhìn qua, mơ hồ có người đứng ở trước của – –

“Tú Hà?!”

Bóng người kia không động, cũng không đáp lại, gió lạnh thổi vào trong điện, tiếng cánh cửa  cót két vang lên, trong lòng Ngụy Sơ Cận vừa giận vừa sợ: “Người đâu! Người đâu! Tú Hà đâu?!”

Tiếng quát của nàng ta cũng không có tác dụng gì, giống như tiếng hét của nàng hoàn toàn bị phong bế bên trong gian phòng của điện các, cung nữ nên sớm xuất hiện toàn bộ đều không nghe được tiếng của nàng ta, Ngụy Sơ Cận hoảng sợ, từ sau chuyện cỗ kiệu ngày đó, nàng lúc nào cũng đề phòng, trong lòng cũng sinh ra sợ hãi, còn gọi đạo sĩ đến đuổi quỷ, tối nay là đầu thất của người nọ, chẳng lẽ – – 

Người đứng ở cửa vẫn không hề động, cũng không nhúc nhích, Ngụy Sơ Cận cảm thấy con ngươi hung tợn của người nọ đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng ta chỉ cảm thấy tay chân mình dần lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Bầu không khí bên trong như vậy khiến thần kinh của Ngụy Sơ Cận gần như sắp đứt đoạn, bỗng nhiên, gió đêm ngừng, cánh cửa két... một tiếng biến mất không thấy, Ngụy Sơ Cận khẽ thở một tiếng, chỉ thấy bóng đen kia khẽ động.

“Đạp, đạp, đạp – –”

Lại là tiếng bước chân, mỗi một tiếng đều dừng lại ở trong lòng của nàng, mang theo một chút tê rần, mắt thấy bóng người kia cách nàng ngày càng gần, Ngụy Sơ Cận bỗng hét lớn lên một tiếng: “Đứng lại! Đừng đến đây!”

Lúc này nàng ta hoa dung thất sắc, một đầu tóc đen hỗn độn trên vai, thời điểm nàng ta quát lên cả người đều run lên: “Là ai giải thần giả quỷ ở trong này! Lăn ra đây – –”

“Ai – –”

Một tiếng thở dài khẽ khó mà nghe được, là từ chỗ bóng đen phát ra, thân mình Ngụy Sơ Cận run lên, chỉ thấy hai mắt nàng ta bỗng nhiên mở to, gắt gao nhìn thẳng vào bóng người cách đó không xa.

“Làm Quý phi nhiều năm như vậy, có khỏe không?”

Giọng nói quen thuộc như vậy, năm đó còn cười ríu rít với nàng ta, tiếng cười như gió, trong lòng nàng ta chấn động, nhìn giáp bọc chặt ngón tay giữa của bóng nàng bên trong, quả nhiên, quả nhiên là nàng – – 

“Quý phi biết hôm nay là ngày gì sao?”

Ngụy Sơ Cận dùng hết toàn lực đè ép sợ hãi trên mặt xuống, biểu cảm trên mặt cũng trở nên dữ tợn đáng sợ hơn: “Hôm nay là ngày đầu thất của ngươi, ngươi còn tới đây làm gì?”

Bóng người kia cười một tiếng, tiếng cười thanh thúy làm cho người ta kinh hãi: “Mười bảy năm, Quý phi còn không biết đủ sao?”

Hô hấp của Ngụy Sơ Cận bị kiềm hãm, cả người không biết là bởi vì quá mực sợ hãi hay là không sợ hãi nhưng vẫn bị những lời nói này làm cho đau lòng, chỉ thấy trong mắt nàng sáng lên: “Ngươi nói cái gì, nếu đã đi qua, vậy người liền trở về chỗ của ngươi đi, dĩ nhiên ta cũng sẽ làm người tốt siêu độ cho ngươi!”

Lại cười: “Ta thay ngươi bị nhốt trong lãnh cung nhiều năm như vậy, đến ngày hôm nay mới tìm đến ngươi, chẳng qua là chỉ muốn một chút công đạo, không có lời công đạo, tam hồn ngũ phách của ta cũng không được yên, oán khí sâu nặng không ai dám nhận, ngươi bảo ta làm sao đi được đây?”

Lời  nói này mang theo oán hận sâu sắc, trong lòng Ngụy Sơ Cận run lên, chỉ thấy nàng lùi lại một bước, trong lòng căng thẳng mạnh mẽ dựa vào giường, nóng vội nói: “Ngươi muốn lời công đạo gì, ta cho ngươi hết!”

Nàng không bước tiếp, trong lòng Ngụy Sơ Cận liền buông lỏng, chỉ nghe thấy giọng nói bỗng trở nên thê lương: “Năm đó, đạo thánh chỉ đó vốn không phải do ta hạ, ngự ấn của Hoàng hậu cũng không phải do ta sai người đóng, ngươi nói, có phải là ngươi không – –”

Ngụy Sơ Cận chỉ cảm thấy ánh mắt tràn đầu bức người, giống như oán khí dưới chín tầng địa ngục, khiến nàng không thể nào phản bác được, nàng hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi nói ra bốn chữ: “Là ta thì sao – –”

Lời vừa nói ra, Ngụy Sơ Cận chỉ cảm thấy người nọ cười nhỏ một tiếng, nhỏ đến nỗi nàng ta không thể nghe thấy, lại khiến trong lòng nàng ta trở nên căng thẳng, nàng ta vội vàng nói: “Ngươi nên trở lại chỗ của ngươi đi, đừng đến tìm ta nữa!”

Bóng người nọ ngừng lại, chân không tiến cũng chẳng lùi: “Quý phi đã thừa nhận chuyện năm đó là do ngươi làm, chắc chắn phải nói với Hoàng thượng rõ ràng mới đúng – –”

Đôi mắt Ngụy Sơ Cận căng thẳng, đang muốn nói gì đó nữa, lại nghe phịch một tiếng!

Trong lòng nàng cả kinh đưa mắt nhìn lại, cửa điện bị người đạp một cái mở ra, mà ngoài điện, một người đang đứng, bóng dáng người nọ lại rất quen thuộc với nàng ta, lúc này mượn ánh trăng, một thân áo bào màu vàng giống như ánh sáng của đao phong, chỉ thoáng một cái liền khiến nàng ta trở nên đau xót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK