"Nghe nói là Duệ Vương?"
"Ta chưa từng thấy qua Duệ Vương,không phải đi phía tây đánh giặc sao?"
"Đã sớm trở về, nghe nói hắn mắc bệnh hiểm nghèo, bây giờ xem ra là thật rồi."
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, Tiểu Triệt đến rồi!
Đang lúc nghi ngờ Phúc bá đã đi về phía nàng, giọng nói của hắn cực thấp: "Chủ tử, Duệ Vương điện hạ tới, đã đợi một ngày, chỉ muốn gặp ngài."
Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống: "Mang ta đi."
Trong nhã gian của hậu viện, Tiêu Triệt một thân trường bào màu đen, đứng ở bên cửa sổ đưa lưng về phía Sở Vân Khinh, không giống như đêm hôm đó, sát khí tứ phía, ánh trăng tối nay thật sáng, ánh sáng của trăng nhàn nhạt chiếu lên ngươi hắn, Sở Vân Khinh có thể cảm thấy một tia ấm áp.
"Bổn Vương đã đợi ngươi một ngày."
Trong lời nói xen lẫn lạnh lẽo, Sở vân Khinh nghĩ cảm nhận vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, Tiêu Triệt xoay người, đôi mắt tựa như hàn băng nhìn thẳng trên người Sở Vân Khinh.
Trong lòng Sở Vân Khinh biết rõ thân phận của mình đã bị hắn đoán được, cũng không cần phải che giấu: "Thương thế của Vương gia đã tốt hơn chưa?"
Sở Vân Khinh không nhìn ánh mắt của Tiêu Triệt,sau khi vào nhà liền cầm ly trà đi rửa, rửa xong lại rót một ly trà mới đặt trước mặt Tiêu Triệt.
"Nghe nói Sở cô nương là Nhị tiểu thư cuả Thượng Thư phủ?"
Sở Vân Khinh ngừng lại, khéo miệng dưới khăn che mặt khẽ nhếch lên cười lạnh: " Vân Khinh cũng không biết Vương gia lại quan tâm đến ta như vậy."
Lời này nghe có chút bất mãn, Tiêu Triệt nhướng mày: "Chuyện này không chỉ có Bổn vương biết, chỉ sợ là các gia đình quyền quý ở Thịnh kinh đều biết."
Sở Vân Khinh cau mày, nàng không có nghi lễ nhận thân nào, càng không tổ chức buổi lễ, tại sao tất cả mọi người đều biết?
Cặp mắt Tiêu Triệt híp lại: "Sở Thượng Thư là trọng thần trong triều, trông coi mười vạn binh mã, không biết có bao nhiêu người muốn có quan hệ với hắn, trong phủ có thêm một vị Nhị tiểu thư, tự nhiên sẽ làm cho người khác chú ý."
Sở Van Khinh gật đầu một cái: "Đa tạ Vương gia nhắc nhở, không biết hôm nay Vương gia đến là có việc gì?"
Tiêu Triệt chậm rãi ngồi xuống, bưng lên ly trà Sở Vân Khinh mới rót, khẽ nhấp một chút: "Bổn vương đã điều tra qua, năm đó lúc Sở Thượng Thư còn là Kiệu Kỵ Doanh Đô Úy đã từng đi ra ngoài thi hành một nhiệm vụ, sau đó mới ôm Sở cô nương ngươi trở về, nhưng một năm trước đó, Sở Thượng Thư không có bất kỳ hồng nhan tri kỉ nào ở bên ngoài."
Nói đến chỗ này, Van Khinh đã nghe rõ ý đồ của Tiêu Triệt, nàng nhíu mày: "vương gia đang hoài nghi thân thế của Vân Khinh."
Ánh mắt Tiêu Triệt lạnh lùng, rõ ràng là chấp nhận.
Sở Vân Khinh khẽ cười: "Vương gia lo lắng quá rồi, cho dù như thế nào, ta vẫn là Nhị tiểu thư của Thượng Thư phủ, điểm này, không thể nghi ngờ."
"Cho dù là như vậy, nhưng Thánh Thủ Hoàng Vân nổi danh trên giang hồ trở lại Thượng Thư phủ, chỉ vì thân phận Nhị tiểu thư thôi sao?"
Tiêu Triệt ngừng lại, trong miệng không ngừng: "Sở cô nương, ngươi một thân võ công tốt, y thuật trong tay tốt, lại giấu tài năng ở Thượng Thư phủ, bị người của Thượng Thư phủ ngược đãi cũng không phản kháng, cuối cùng còn lấy thân đỡ kiếm cứu Sở Thượng Thư, một chiêu khổ nhục kế này đã đả động đến lão phu nhân trong phủ, lúc này mới danh chính ngôn thuận là Nhị tiểu thư."
"Chịu nhục như vậy, tính toán tỉ mỉ như vậy, Bổn Vương thật tò mò, sau khi Sở cô nương lấy được thân phận Nhị tiểu thư, sẽ làm gì tiếp theo?"
Ánh mắt Tiêu Triệt sắc bén, từng bước từng bước áp sát, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy một cỗ lực vô hình xông tới mặt, trực bức (trực tiếp+áp bức) khiến nàng không thở nổi.
Trong mắt nàng chợt hiện ý cười: "Vương gia nói rất có lý, nhưng Vân Khinh cũng rất tò mò, rõ ràng là buổi sáng hai người ở cùng nhau, không biết Đại Tần Tam hoàng tử Duệ thân vương ngài, nửa đên canh ba lẻn vào trong Thượng Thư phủ, rốt cuộc là vì cái gì đây?"
Lời vừa được nói ra, ý lạnh trong mắt Tiêu Triệt càng sâu, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Sở Vân Khinh, chưa bao giờ có một ai dám đối với hắn như thế, vậy mà nữ tử mang khăn che mặt ở trước mắt, không thấy rõ biểu tình trên mặt, chỉ thấy một ít qua ánh mắt, mỉm cuời, hàm lãnh (có lạnh), hàm sát (có sát khí)!
Chẳng qua là Sở Vân Khinh đã nghĩ đến, nàng muốn phân tranh quyền lực ở nơi này, nhưng mà nàng cũng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu những thứ kia, vậy mà người ở trước mặt lại hết lần này đến lần khác đáng ghét như vậy!
“Sở cô nương thông minh như vậy, có thể đoán một chút.” Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, chỉ thấy tranh chấp giữa hai người vô tình bị hóa giải, hắn nhìn mắt phượng sáng rực của Sở Vân Khinh, từ trong tay áo lấy ra một món đồ: "Vì để cảm tạ Sở cô nương đêm đó đã cứu giúp, Bổn vương đặc biệt mang đến cho cô nương một lễ vật."
Sở Vân Khinh vô cùng kinh ngạc, lại nghe thấy Tiêu Triệt nói: "Phu nhân của Thượng Thư phủ có lẽ sẽ không thích lễ vật này của Bổn vương."
Đó là một chiếc thiệp cực kì tinh xảo, phía trên thiệp còn dùng ngân tuyến (sợi bạc) thêu mấy đóa hoa quỳnh, Sở Vân Khinh vừa nhận lấy, ánh mắt vừa nhìn khẽ biến.
"Tháng tư hàng năm sẽ tổ chức quỳnh hoa yến, là sự kiện trọng đại mà khuê nữ ở Thịnh kinh không thể bỏ qua, hi vọng đến lúc đó có thể thấy bóng dáng của Sở cô nương."
Yến hội này phải là nữ nhi chưa xuất giá của quan tứ phẩm trở lên ở trong kinh mới được tham gia, nhưng nếu không có thiệp, cũng không thể đi được, mà như vậy Cố Tú Cầm làm sao có thể cho nàng đi cùng chứ.
Nói xong chuyện này, Tiêu Triệt đã đứng dậy bước đi, Sở Vân Khinh có chút sững sờ nhìn thiệp mời trong tay và bóng lưng đi tới cửa, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.
Bên này Tiêu Triệt đi tới cửa liền dừng lại: "Sở cô nương, điều kiện thứ hai, bất kì lúc nào Bổn vương cũng chờ đợi."