Sở Vân Khinh nghe thấy tin tức này, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Tốt xấu gì Cố Tú Cầm cũng là tiểu thư đại gia, lại ở nhà cao cửa rộng phủ viện nhiều năm, tại sao có thể chịu lép vế như vậy?”
Sơ Ảnh cau mày, “Ý của tiểu thư là chiêu này của phu nhân chỉ là kế hoãn binh?”
Sở Vân Khinh buông ly trà trong tay xuống, “Nếu Ngọc phu nhân là người mới trong phủ, chúng ta đi bái phỏng một phen cũng là việc cực kỳ nên làm đúng không?”
Sơ Ảnh và Nhược nhi nhìn nhau, tiểu thư thay đổi thái độ thật sự là nhanh!
Bích Ngọc Hiên, Ngọc phu nhân đang xử lý gia sự, thấy Sở Vân Khinh đến liền giao phó hạ nhân mấy câu rồi cho lui xuống.
“Ngọc phu nhân trách mắng có mức độ, quả nhiên Vân Khinh không nhìn lầm người, cứ theo đà này, Ngọc phu nhân lập uy trong phủ đó là chuyện sắp đến rồi!”
Sắc mặt Chiêu Ngọc hiện lên một tia không được tự nhiên, “Không nói dối Nhị tiểu thư, trước đây Chiêu Ngọc chưa từng làm qua việc này bao giờ, sợ là mình làm không tốt, chọc giận lão gia và lão phu nhân mất hứng.”
Sở Vân Khinh lắc đầu, trong mắt chợt hiện nên vẻ thương tiếc, “Ngọc phu nhân và phụ thân gần nhau mười năm, tuy bây giờ phụ thân mới đón ngươi vào phủ, tất nhiên là trong lòng hắn thập phần yêu thương ngươi, về sau tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, Sở Vân Khinh nhìn Chiêu Ngọc hơi lộ ra ý cười, sắc mặt tối sầm lại, “Nếu phu nhân hối tiếc liền nhìn Vân Khinh xem, Vân Khinh lưu lạc ở bên ngoài mười bảy năm, đối với phụ thân hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại lại càng giống người ngoài, so với Vân Khinh mà nói, phu nhân tốt hơn biết bao nhiêu lần.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chiêu Ngọc liền hiện lên một chút vui mừng, đương nhiên nàng biết thân thế của Sở Vân Khinh, cũng biết nàng sau khi nàng vào phủ phu nhân đã đối đãi với nàng thế nào, cho nên nàng mới đứng về phía bên nàng (Sở Vân Khinh), tiếng nói của nàng khẩn thiết, “Nhi tiểu thư yên tâm, hiện tại nếu lão gia hồi phủ, chung quy vẫn đến chỗ ta một chuyến, ta đương nhiên sẽ vì ngươi nói chuyện.”
“Tuyệt đối không cần.” Sở Vân Khinh kiên quyết lắc đầu, “Phụ thân đối với ta không đủ thân thiết, nếu ngươi vì ta nói chuyện không chừng lại càng chán ghét ta hơn, không bằng phu nhân nói chút chuyện với phụ thân, mười bảy năm không thể phụng bồi dưới gối, hiện tại chỉ có phu nhân mới có thể đem nuối tiếc của Vân Khinh bù đáp lại.”
Chiêu Ngọc nghĩ, vẫn là gật đầu, “Ta với phụ thân ngươi mười ba năm trước đã quen biết, khi đó –“
Có thể nói đó là một câu chuyện xưa hết sức dài dòng, đơn giản là một nữ tử tài hoa đầy mình rơi vào phong cảnh ngày xuân tươi đẹp gặp được công tử quyền thế lại khí chất nhẹ nhàng, hai người chỉ hận không thể gặp sớm hơn, rốt cuộc liền đính ước vào mười năm trước.
Chiêu Ngọc vốn nghĩ rằng Sở Thiên Tề sẽ rất nhanh nghênh đón nàng vào cửa, nhưng lại không nghĩ tới Sở Thiên Tề căn bản không có tính toán như vậy, nàng chờ đợi mười năm, ngay tại lúc nàng tuyệt vọng, Sở Vân Kinh liền xuất hiện.
“Phụ thân ngươi tuy là Binh Bộ Thượng Thư, coi như phong quang vô hạn (danh tiếng), nhưng mà mười năm nay ai có thể biết được những vất vả của hắn, rất nhiều đêm hắn đều người đầy máu tươi đến chỗ ta, ta nhìn thấy mà muốn tan nát cõi lòng – --“
Sở Vân Khinh gần như sắp thất thần, một câu nói như vậy, làm cho nàng rùng mình.
Nàng giống như nghe được sự đồng tình, nước mắt ướt mi, “Làm sao có thể? Theo Vân Khinh biết, phụ thân chỉ chưởng quản mười vạn binh mã Tây Bắc, những năm gần đây Tây Lương và Đại Yến đều an phận thủ thường, biên cảnh Đại Tần chúng ta chiến hỏa rất ít, vì sao phụ thân lại bị thương?”
Sở Vân Khinh vừa hỏi lời này, ánh mắt Chiêu Ngọc chợt lóe, nàng có chút mất tự nhiên, “Nhị tiểu thư không có gì, là Chiêu Ngọc mau mồm mau miệng, vốn là lão gia đã dặn không chonói việc này!”
Nhưng Sở Vân Khinh không dừng lại, “Chẳng lẽ phụ thân có cừu oán trả thù nhà? Thiên, vậy chẳng phải tùy thời phụ thân đều có khả năng –“
Nàng bộ dạng khẩn thiết đả động Chiêu Ngọc, Chiêu Ngọc nhìn Sơ Ảnh và Nhược nhi ở sau lưng Sở Vân Khinh một cái, cúi người che miệng nói nhỏ bên tai Sở Vân Khinh – --
Khe khẽ nói một câu, ở trong lòng Sở Vân Khinh, ánh mắt của nàng phát lạnh, lưng không tự chủ được đứng thẳng.
Chiêu Ngọc nói xong lo lắng nhìn bộ dáng của Sở Vân Khinh, “Ngươi không phải lo lắng, phụ thân ngươi cũng là thân bất do kỷ, ta bao nhiêu lần nói với hắn không cần làm, nhưng mà hắn không dám cãi lời.”
Sở Vân Khinh khép mi, nàng gượng ép cười, ánh mắt xa xăm, “Không dám cãi lời sao?”
Trên đường trở về Tử Vi các, Nhược nhi và Sơ Ảnh nhìn bóng lưng cứng ngắc sắc mặt ngưng trọng của Sở Vân Khinh, Nhược nhi không nén được mở miệng, “Tiểu thư, vừa rồi Ngọc phu nhân nói cái gì vậy? Sắc mặt của người thật sự không tốt.”
Hai tay của Sở Vân Khinh ở trong tay áo nắm chặt, ánh mắt nàng lãnh sát, đôi môi khẽ nhếch lên, “Nói ta bị bệnh, Tử Vi các mấy ngày này đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Chiêu Ngọc nói, không biết phụ thân vâng mệnh người nào, thường có nhiệm vụ ám sát, đều không phải cừu gia trả thù.
Mười bảy năm trước Sở Thiên Tề chém giết một trăm hai mươi ba người của Dương Châu Lý gia, Sở Vân Khinh đã điều tra nhiều ngày, cũng không có phát hiện Sở Thiên Tề và Dương Châu Lý gia có bất kỳ liên quan gì!
Vâng mệnh của người nào?
Sở Vân Khinh muốn yên lặng một chút, sự tình ngoài dự kiến của nàng, mà nàng, tất nhiên là muốn báo được đại cừu!
Nhưng mà, Sở Vân Khinh đóng cửa từ chối tiếp khách cũng không được, ngay tại ngày thứ hai, một vị khách không mời mà đến Thượng Thư phủ, tất cả người trong Thượng Thư phủ đều bởi vì việc này mà dậy sóng.
Sở Vân Khinh nhìn vị này một thân lam y trước mặt, thiếu niên tươi cười tuấn lãng có chút kinh ngạc, nàng cúi người thi lễ, “Bái kiến Ngũ điện hạ.”
Người tới chính là Tiêu Lăng, mặt hắn cười sáng lạn, ánh mắt lại hơi hàm chứa oán trách, “Giỏi cho ngươi Sở Vân Khinh, quỳnh hoa yên ta tìm ngươi cả đêm, lần trước nghe nói ngươi tiến cung, lại cũng không để cho ta thấy, ngươi nói, ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?”