“Dừng tay!”
Một tiếng quát chói tai, hai người cầm côn cả kinh, vừa thấy Sở Vân Khinh mang theo khăc che mặt, liền lập tức do dự đem gậy để xuống.
“Bổn phu nhân bảo các ngươi ngừng sao?”
Chợt, Cố Tú Cầm âm trầm mở miệng, hai gia đinh nghe vậy liền giơ cây gậy lên thật cao, mắt thấy sẽ rơi vào trên lưng Sơ Ảnh.
Lúc này Sơ Ảnh ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có, mái tóc lộn xộn, che vết thương ở trên mặt, một đôi mắt cầu cứu nhìn Sở Vân Khinh, giống như tiểu thú trước khi tử vong sẽ thấp giọng nức nở.
Trong tình huống này, Sở Vân Khinh ba bước cũng làm hai bước nhào tới trên người Sơ Ảnh, chỉ nghe một tiếng, hai cây côn kia liền rơi vào trên người Sở Vân Khinh.
“Nhị tiểu thư.”
Nhược nhi kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng nhào tới, lúc này hai gia đinh kia cũng không dám đánh tiếp.
Sở Vân Khinh không để ý đau đớn trên lưng, cùng Nhược nhi đỡ Sơ Ảnh dậy: “Sơ Ảnh? Ngươi làm sao vậy?”
Sở Vân Khinh thương tiếc đem tóc nàng đẩy ra hai bên, hốc mắt Sơ Ảnh tím bầm, khóe miệng còn mang theo vết máu, không biết bị hành hạ bao lâu.
Ngày đó sau khi nàng và Sơ Ảnh tách ra liền chẳng biết đi đâu, ngày hôm qua, nàng còn cầu xin Huệ mama nhất định phải tìm được Sơ Ảnh, ai ngờ mới chỉ một đêm, nàng lại có bộ dạng như vậy.
“Tiểu thư.”
Sơ Ảnh không nói được một câu, Sở Vân Khinh quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cố Tú Cầm đang ngồi uống trà trong viện chủ mẫu: “Xin hỏi phu nhân, Sơ Ảnh đã phạm lỗi gì, phu nhân ngài lại phạt nàng như vậy?”
Cố Tú Cầm không nói một lời, Tú nhi đứng ra nói: “Trong mắt nha đầu này không có chủ tử, phu nhân mới trừng phạt để cảnh cáo nàng.”
Sở Vân Khinh chầm chậm đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên ngươi Tú nhi: “Ta đang thỉnh giáo phu nhân, một nha hoàn như ngươi cũng muốn chen miệng vào, có phải trong mắt cũng không có chủ tử hay không, muốn loạn côn đánh chết sao!”
Ánh mắt của nàng giống như mang theo lôi đình chi nộ (nổi trận lôi đình), thâm trầm sắc bén, nhìn Tú nhi kinh hồn bạt vía.
“Nhị tiểu thư nói rất có lý, Tú nhi, lui ra.” Cố Tú Cầm thả ly trà trong tay xuống, vui vẻ hứng thú: “Ta lại Nhị tiểu thư biết lễ nghi như thế, đã như vậy, nhất định là Nhị tiểu thư có thể nghĩ đến bổn phu nhân khổ tâm dạy dỗ hạ nhân cho ngươi.”
“Vừa mới nói đánh bao nhiêu côn?” Cố Tú Cầm nhìn hai gia đinh kia, đột nhiên vỗ tay một cái: “A, nhớ rồi, một trăm côn có phải hay không, còn thiếu bao nhiêu tiếp tục đánh!”
“Khoan đã.” Sở Vân Khinh vung tay lên: “Chỉ sợ là phu nhân đã quên mất, Sơ Ảnh vốn là tỳ nữ của ta, nếu nàng phạm lỗi gì, cũng nên để ta tới dạy, phu nhân quản lý mọi việc trong phủ đã hết sức vất vả rồi, Vân Khinh tuyệt không dám làm phiền phu nhân vì chuyện nhỏ nhặt này mà hao tâm tổn trí.”
Cố Tú Cầm ha hả cười một tiếng: “Đây vốn là chuyện của bổn phu nhân, tại sao lại nói là làm phiền? Nhị tiểu thư, từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở sơn dã, không có người dậy dỗ, ngươi có thể không biết quy củ, nhưng nha hoàn của ngươi cũng không thể không biết quy củ, nếu không mọi người sẽ nói Thượng Thư phủ chúng ta không biết nuôi dậy, ngươi nói, có đúng hay không?”
Sở Vân Khinh khép mi buông mắt, thu hết sát khí vào trong đó: “Sơ Ảnh vào phủ mới có hai ngày, phu nhân như vậy không khỏi gây khó dễ cho hạ nhân, nếu như thêm một trăm gậy, khó tránh khỏi người khác cảm thấy phu nhân ngài không thương hạ nhân, huống hồ thân thể của Sơ Ảnh còn yếu, nếu như đến lúc đó bị đánh chết, trên đầu phu nhân liền không tránh khỏi mang tội danh sát nhân, mặc dù Vân Khinh không tin vào truyền thuyết ma quỷ chờ lấy mạng, nhưng vì suy nghĩ cho phu nhân, kính xin phu nhân hạ thủ lưu tình.”
Sắc mặt Cố Tú Cầm thay đổi mấy lần, lúc nói đến ma quỷ chờ lấy mạng kia vẻ mặt càng thêm kinh sợ, nhưng nhìn Sở Vân Khinh cúi đầu ở trước mặt nàng, nàng chỉ cười nham hiểm một tiếng: “Nói nhiều như vậy là không muốn nha đầu này của ngươi chịu tội, nhưng mà không có quy củ không được, nếu bổn phu nhân đã mở miệng nói đánh, vậy nhất định phải đánh!”
“Tiếp tục đánh cho ta!”
Sở Vân Khinh nắm chặt hai tay, nhìn bộ dạng Cố Tú Cầm nếu không đánh chết Sơ Ảnh thì không thể hả giận được, hiển nhiên gậy kia lại muốn đánh xuống, chợt thấy bóng dáng của Sở Vân Khinh khẽ động, không biết hai tay nàng biến hóa như thế nào, chỉ nhoáng một cái ở khuỷu tay của hai ngươi gia đinh kia, tay hai người gia đinh kia liền đau nhức, ném cây gậy trong tay lăn lộn dưới đất.
Biến cố này tới cực nhanh, mọi người xung quanh không kịp phản ứng, cho đến lúc Sở Vân Khinh khom lưng chuẩn bị đỡ Sơ Ảnh dậy, Cố Tú Cầm mới đập bàn đứng lên: “Lớn mật! Ngươi, ngươi đã làm cái gì!”
Mặt Sở Vân Khinh không đổi sắc đỡ Sơ Ảnh từ trên đất đứng dậy: “Vân Khinh không dám làm gì trước mặt phu nhân, là phu nhân ngài đại nhân đại lượng, nghĩ muốn để Sơ Ảnh đi, Vân Khinh đa tạ phu nhân, trở về Tử Vi các.”
“Đứng lại, ngươi-------”
Chân Sở Vân Khinh bước không ngừng: “Trong cơ thể hai người bọn họ có Độc Hỏa cực thịnh, tổn hại tim phổi, tốt nhất là nên nhanh đi dùng thuốc một chút!”
“Càn rỡ, trong mắt ngươi có đương gia chủ mẫu là ta không!”
Khóe môi Sở Vân Khinh khẽ nhếch lên, xoay người: “đương nhiên Vân Khinh lấy phu nhân ngài làm chủ, gần đây phu nhân ngài quá giận giữ như vậy đối với thân thể sẽ không tốt, tức giận có thể làm cho tinh thần của con người uể oải, sắc mặt già yếu, nóng tính hư vượng, dẫn đến bệnh tim, thậm chí có thể chết bất ngờ, phu nhân ngài là thiên kim quý thể (thân thể cao quý), phải chút ý đến thân thể mới phải, Vân Khinh cáo lui, ngày khác lại đến thỉnh an.”
Sở Vân Khinh nói xong, liền quay lại đỡ Sơ Ảnh, nụ cười khóe mắt nàng tản đi, ánh mắt sắc bén, khí thế rõ ràng là muốn gặp thần giết thần, bọn hạ nhân không ai dám ngăn cản, không tự chủ liền tránh ra nhường lối.
Cố Tú Cầm giận dữ, ngoan lệ cười một tiếng: “Tốt! Sở Vân Khinh, hôm nay ngươi mang nàng đi, hôm khác ngươi sẽ phải mang nàng trở lại cầu xin ta!”