Xuân Đào đồng ý, Sở Vân Khinh cho mọi người lui, thẳng hướng Hoằng Văn trai.
Vừa bước vào cửa, Sở Vân Khinh vội vàng hỏi: "Mấy ngày nay Duệ vương có báo tin tức gì không?"
Xuân Đào sững sờ: "Vương Gia biết ngài mạnh khỏe, sẽ không tùy tiện đưa tin vào cung, Quận chúa có chuyện muốn tìm Vương Gia sao?"
Suy nghĩ trong lòng Sở Vân Khinh chuyển động, hôm nay Phúc Hải tới bẩm báo ‘vị ở Tử Ngọc cung’ nhất định là mẫu hậu của Tiêu Triệt. Vậy rốt cuộc điều này là thật hay cạm bẫy do Tiêu Chiến bày ra?
"Nếu cô nương có gì muốn nói, chi bằng để nô tỳ báo tin cho Vương Gia?"
Sở Vân Khinh suy nghĩ một chút: "Ngươi cũng biết chuyện ở Tử Ngọc cung——"
Ánh mắt Xuân Đào khẽ biến, Sở Vân Khinh lập tức sáng tỏ: "Xem ra ngươi cũng biết rồi, nếu ngươi biết, cho rằng ta đa tâm cũng được."
Xuân Đào thấy Sở Vân Khinh có chút nhụt chí, mới nhỏ giọng nói: "Xin Quận chúa yên tâm, bệnh của Hoàng hậu nương nương không có gì đáng ngại, người chịu oan khuất nhiều năm như vậy, hiện nay cũng chuẩn bị tới lúc Vương Gia tính sổ rồi."
Sở Vân Khinh cả kinh, nàng không biết tại sao 17 năm trước Hoàng hậu bị giáng chức, nhưng dựa theo ý của Xuân Đào, chẳng lẽ bày ấy bị oan uổng?
"Tại sao Hoàng hậu bị oan uổng, ngươi hãy nói cho ta nghe một chút?"
Xuân Đào khó xử: "Thật ra thì nô tỳ cũng không biết rõ lắm, có điều một vài người trong cung nói rằng năm đó Hoàng hậu vô cớ bị thất sủng, e rằng có người hãm hại." Nàng hơi dừng lại: "Vương gia có ân cứu mạng với chúng nô tỳ, huấn luyện chúng nô tỳ vào cung ẩn núp cũng để ngày sau có chỗ dùng tới, nô tỳ không dám xen chuyện của chủ tử."
Sở Vân Khinh gật nhẹ đầu, trong đầu dâng lên một ý nghĩ, con số 17 năm rất nhạy cảm. Trên đời này, tất cả mọi chuyện trùng hợp tuyệt đối không phải đều là tình cờ!
Đừng lộ kỳ nghệ, coi chừng Quý phi!
Lệ phi nương nương giả bộ điên khùng, nguyên nhân vì sao nàng cũng không biết, nhưng tám chữ này nhất định có liên quan tới Ngụy Sơ Cận. Vị quý phi nương nương này được thánh thượng cưng chiều, Đại hoàng tử do bà ta sinh ra, nhị hoàng tử được bà ta nuôi, thậm chí còn có Thượng tướng quân làm hậu thuẫn, vậy bà ta có quan hệ thế nào với những quỷ dị trong cùng này?
Sở Vân Khinh ôm tâm trạng rối loạn bắt đầu ngày hầu hạ thứ hai. Hai ngày nay Tiêu Chiến đã tốt lên, nhưng không hề nhắc tới chuyện Tử Ngọc cung.
Bên Thái hậu và Ngụy Sơ Cận cũng hết sức tán thưởng y thuật của nàng, Thái y viện bận rộn gần nửa năm cũng chỉ có thể nhìn Hoàng đệ bệnh ngày càng nặng, còn nàng chỉ cần mấy ngày đã cải tử hoàn sinh.
Sở Vân Khinh chỉ cười nhạt không nói, nếu thật là nhọt trong phủ tạng thì cho dù là nàng cũng bó tay hết cách, nhưng nếu là nguyên nhân khác thì nàng tất có cách.
Sau khi ăn trưa, Tiêu Cấp lại tới thỉnh an, lần này hắn vẫn ngoan thuận như cũ, Tiêu Chiến hỏi chuyện cưỡi ngựa bắn cung ở Thái học viện như thường lệ, hơn nữa còn thưởng cho hắn rất nhiều thứ, lại phân phó phủ Nội vụ quan tâm Vân Nghê cung nhiều hơn. Tiêu Cấp đi ra lúc Tiêu Chiến muốn ngủ trưa, Sở Vân Khinh vui vẻ tự tại cùng Tiêu Cấp ra ngoài.
Tiêu Cấp vừa bước khỏi Càn Đức cung liền thay đổi vẻ mặt, trên mặt hắn hăm hở: "Sở tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại! Nếu không phải tỷ nghĩ giúp ta biện pháp này thì hiện tại phụ hoàng cũng sẽ không nhìn thẳng mắt ta."
Sở Vân Khinh lắc đầu: "Là lòng hiếu thảo của Lục điện hạ cảm động Hoàng thượng, không liên quan tới Vân Khinh."
Tiêu Cấp bĩu môi: "Đã nói lúc không có ngươi tỷ có thể kêu ta bằng tên, vì sao cứ kêu Điện hạ!"
Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ đầy cao hứng, Sở Vân Khinh cũng chỉ biết lắc đầu bật cười. Nàng động mi mắt, môi đào khẽ mở: "Cấp?"
"Sở tỷ tỷ!" Tiêu Cấp chợt nhảy lên, không ngừng kéo tay nàng: "Sở tỷ tỷ, mẫu phi phi biết ta được phụ hoàng đón nhận, ta nói cho bà ấy biết đây đều là công lao của tỷ, bà ấy nói rất muốn gặp tỷ một lần...tỷ cần phải đi Vân Nghê cung một chuyến?"
Ánh mắt Tiêu Cấp khẩn thiết như vậy, Sở Vân Khinh không nỡ cự tuyệt, thấy nàng gật đầu, Tiêu Cấp vui mừng không thôi.
Đến Vân Nghê cung, trong lòng Sở Vân Khinh càng thêm thương xót Tiêu Cấ. Cung điện vốn rộng lớn quý khí, nay rách nát không chịu nổi, có thể thấy rằng tuổi thơ của Tiêu Cấp cũng không kém Tiêu Triệt là bao.
"Sở tỷ tỷ, trong cung này rất đơn sơ, tỷ đừng ghét bỏ."
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Không sao, nơi đơn sơ gấp mười lần nơi này, tỷ tỷ cũng ở qua rồi."
Trên mặt Tiêu Cấp thoáng tia kinh ngạc, Sở Vân Khinh cười, ngước mắt lên nhìn thấy một nữ tử trên dưới 30 đứng ở cửa chính điện, Tiêu Cấp buông lỏng tay đang lôi kéo Sở Vân Khinh: "Mẫu phi, đây chính là Sở tỷ tỷ con đã nói với người."
"Vân Khinh bái kiến Vân tần nương nương."
Vân tần một thân gấm vóc thuần trắng, mày liễu nửa cong, mắt sáng đượm buồn, gương mặt không son phấn có chút gầy gò, vừa nhìn có thể thấy là nữ tử ôn uyển bị năm tháng tịch mịch hao mòn.
"Ngươi là Vân Khinh, mau đứng lên."
Sở Vân Khinh cảm thấy Vân tần rất thân thiết, khóe miệng dưới khăn che mặt cong lên.
Tiêu Cấp thấy mẫu phi nhìn chằm chằm chiếc khăn che mặt, vội vàng kéo tay Vân tần: "Mẫu phi, chúng ta vào thôi."
Vừa nói xong, một tay Tiêu Cấp kéo Vân tần, tay kia kéo Sở Vân Khinh vào trong phòng. Trong cung này chỉ có hai thái giám và bốn cung nữ phục vụ, thấy khách nhân tới ngoại trừ một thái giám có dáng vẻ bối rối còn lại đều thản nhiên.
Sở Vân Khinh nhướng mày, ánh mắt sắc bén lướt qua những người này: "Hạ nhân ở nơi này của Điện hạ thực nhàn nhã, ngày mai điện hạ đi thỉnh an, nếu để Hoàng thượng biết, nhất định sẽ tán dương Điện hạ biết quan tâm hạ nhân đấy!"
Đám hạ nhân vẻ mặt miễn cưỡng vừa nghe nói thế sắc mặt chợt biến đổi, biết cô gái che mặt đang ngồi này chính là Vân từ Quận chúa tiếng tăm vang xa, trong lòng càng thêm hoảng hốt.
Tiêu Cấp biết Sở Vân Khinh suy nghĩ cho mình, đợi mấy người dâng trà lên liền vẫy tay cho lui xuống. Hình như hắn không để ý chuyện này lắm, vẫn hăng hái nói với Vân tần: " Sở tỷ tỷ rất lợi hại, không chỉ có y thuật giỏi, mà đánh đàn còn gọi được cá chép đến, mẫu phi có muốn nghe không?"
Trên mặt Vân tần đang nở cười dịu dàng, nhưng khi nghe được nửa câu cuối của Tiêu Cấp, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt. Ánh mắt nàng trở nên phức tạp, nhìn Sở Vân Khinh có chút phòng bị.
Biến cố như vậy dĩ nhiên lọt vào mắt Tiêu Cấp và Sở Vân Khinh, Tiêu cấp nhướng mày: "Mẫu phi, người sao vậy?"
Vân tần chợt đứng dậy, không còn sự dịu dàng mà thay vào đó có chút nôn nóng: "Liên Y không ngại nói cho Quận chúa, mười hai năm trước ta vào cung, cũng bởi tài đánh đàn được Hoàng thượng coi trọng nên nâng vị, hiện tại Lan phi được sủng ái cũng bởi tài đánh đàn được Hoàng đế phong phi. Trong thời gian này, có rất nhiều nữ nhân hậu cung dùng cách đó dành được tâm ý của Hoàng thượng, mặc dù người ngoài không biết, nhưng chính bản thân ta lại rõ hơn ai hết. Tài đánh đàn giúp người cũng có thể hại người, hôm nay có vinh hoa phú quý, ngày mai sẽ là tính mạng treo lơ lửng!"
Vân tần hình như ý thức được mình thơi luống cuống, hít sâu một hơi rồi chớp mắt chậm rãi nói: "Vân Nghê cung yên bình tám năm, mặc dù ta và Cấp nhi kham khổ, nhưng cũng an vui. Nếu Quận chúa đàn, lại là nhi nữ quý tộc, chắc hẳn có ý tứ riêng, vậy sau này chuyện của Cấp nhi không cần Quận chúa lao tâm nữa!"
Tiêu Cấp nghe lời này có chút luống cuống, hắn nhìn Sở Vân Khinh, rồi lại nhìn mẫu phi của mình, trong mắt sinh lệ: "Mẫu phi, người nói gì vậy?"
"Cấp." Vân tần nhìnTiêu cấp một cách nặng nề, cúi đầu ôm hắn vào trong ngực: "Mẫu thân biết con hiểu chuyện, nhưng mẫu thân chỉ cần con mạnh khỏe, không cầu phú quý gì cả. Từ nay về sau, đừng đi trêu chọc người bên ngoài được không?"
Miệng Tiêu Cấp không thể nói, quay đầu nhìn Sở Vân Khinh muốn nói lại thôi.
"A ——"
Sở Vân Khinh cười: "Nương nương lo lắng quá rồi, Vân Khinh tuyệt đối không phải giống nương nương nghĩ. Hậu cung phi tần của Hoàng thượng đông đảo, Vân Khinh tự nhận không dám so sánh với các vị nương nương, cũng không thể lọt được vào mắt Hoàng thượng, về phần tài đánh đàn, chỉ là Lục điện hạ thuận miệng nói bậy thôi!"
Tiêu Cấp nghe Sở Vân Khinh nói vậy, trong lòng khẽ động, thốt lên: "Mẫu phi, Sở tỷ tỷ và Tam ca lưỡng tình tương duyệt, không phải như người nghĩ đâu!"
Sở Vân Khinh kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiêu cấp, trong miệng lại không nói ra lời phủ định.
Hình như Vân tần cũng có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một hồi vẻ mặt hơi áy náy, nàng phúc thân thi lễ: "Thật xin lỗi Quận chúa, nhiều năm như vậy rồi, do Liên Y quá nhạy cảm."
Sở Vân Khinh lắc đầu: "Nương nương vừa mới nói, tài đánh đàn có thể giúp người cũng có thể hại người là có ý gì?"
Vân tần thở dài: "Hoàng thượng vô cùng yêu quý nữ tử có tài đánh đàn, nếu đàn hay tất nhiên sẽ được thánh sủng, thế nhưng hắn cũng có cấm kỵ, chỉ cần một lần sơ ý, chính là chết không toàn thây."