Ánh mắt Sở Vân Khinh lạnh lẽo nhìn mọi người, “Giết hắn, các ngươi cũng không trốn thoát chết được!”
Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy lạnh lẽo, đôi mắt giống như được tôi luyện trong lửa, trong sáng dọa người, Tiêu Lăng không có triệu nàng tiến cung, tới cùng là ai có thể tính kế nàng!
Nhưng vấn đề này chỉ lướt qua trong đầu nàng, nàng liền nghĩ đến một khả năng, bồ câu này trừ ở Duệ Vương phủ thì chính là Thượng Thư phủ, chỉ cần người của Thượng Thư phủ cố tình, muốn động tay chân căn bản không phải việc khó.
Hai tay Sở Vân Khinh nắm chặt, đều do nàng sơ suất!
Mọi người bị một câu của nàng làm cho khiếp sợ, sững sờ một chút mới phản bác lại, “Ngươi là ai, có phải ngươi cũng giống như những người đó, muốn để chúng ta chết ở chỗ này!”
Coi như không nhìn thấy ánh mắt oán hận của mọi người, khóe miệng Sở Vân Khinh khẽ bĩu một cái, hướng vào trong góc phòng thở một hơi, “Ta là người duy nhất ở nơi này có thể cứu các ngươi!”
Vóc người nàng mảnh khảnh, giơ tay nhấc chân đều linh hoạt tao nhã, mọi người đều kinh ngạc khi nghe nàng nói, sau đó hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hàm chứa ngoài ý muốn, nghi ngờ, còn có một chút hi vọng.
Sở Vân Khinh nhướn mày, nàng ngồi xuống quan sát bộ dạng của người nọ, mượn ánh trăng thấy rõ khi chết toàn thân người nọ biến thành màu đen, đột nhiên trong lòng Sở Vân Khinh co rút, nàng lại tinh tế xem xét một chút, xác định suy đoán trong lòng!
Nàng đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng, “Đây là bệnh dịch chuột, người mắc phải tám chín mười phần chạy không thoát khỏi cái chết, từ giờ trở đi, các ngươi chỉ cần quản cho tốt sống chết của bản thân, hiện giờ không hề có dược liệu, mệnh của các ngươi, đều nằm trong tay ông trời!”
Mọi người không khỏi ngơ ngẩn, mặc dù diện mạo của thiếu nữ trước mặt xấu xí, nhưng khí thế toàn thân lại làm cho bọn họ chấn động, thậm chí còn không dám đối diện, lời này cực kỳ dứt khóa, ngay cả đường lui cũng không hề lưu lại, hi vọng vừa mới dấy lên trong mắt mọi người liền tiêu tan, toàn bộ sân viện đều chìm trong im lặng.
Hà Chung từ đầu đến cuối cẩn thận dò xét Sở Vân Khinh, lúc này hắn tiến lên một bước, “Cô nương là?”
Sở Vân Khinh nhìn hắn một cái, “Đây là chỗ nào?”
Hà Chung hơi trầm ngâm, “Là lãnh cung phía bắc Tử Ngọc cung.”
Sở Vân Khinh gật đầu, “Nếu là lãnh cung, lãnh cung bây giờ vẫn còn có thể ở được chứ, đồ vật còn sử dụng được không?”
Sắc mặt Hà Chung khẽ biến muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ nói, “Nơi này bị bỏ không mười mấy năm, phần lớn phi tần lãnh cung đều ở tại Nam Diện, về phần bên trong --.”
Vị trí hiện tại của mọi người là ở tiền viện, Hà Chung nhìn về phía đình viện ở chỗ sâu kia một cái, đều là cung các bị bỏ hoang, “Chưa từng điều tra bên trong.”
Sở Vân Khinh gật đầu, chỉ thấy sao kim đã sáng lên ở chân trời, ánh mắt nàng trầm xuống, “Nơi này giao cho Hà phó tướng.”
Lời nói vừa ngừng, Sở Vân Khinh cầm lấy cây đuốc trên mặt đất, xoay người đi về phía sân sau tiền viện, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng rất nhanh liền biến mất vào trong đêm tối, mọi người ở đây đều cả kinh, dường như muốn gọi nàng lại mà không kịp, bọn hắn nhìn nhau, trong ánh mắt đều lội ra một chút kinh sợ.
Trong lòng Sở Vân Khinh đã có tính toán, những người này không thân không thiết với nàng, nàng cũng không nhất định phải lưu lại chỗ này, chỉ là bên ngoài có Ngự Lâm quân canh gác, nếu như nàng bị vây khốn, như vậy coi như vì mình, nàng cũng phải tìm ra biện pháp chữa khỏi bệnh dịch chuột hại người này, dịch chuột phát bệnh cực nhanh, nàng cũng không biết hiện tại mình có bị nhiễm hay không, nhưng thời gian đối với nàng mà nói, nhất định là không nhiều lắm.
Phần lớn các cung các nơi này đều bỏ hoang, càng đi vào bên trong càng không hề có người, nàng để ý nhìn khắp nơi, không biết vì sao các cung điện nhỏ cũng bị phong kín, ngay cả một lối ra cũng không có.
Khó tránh những thứ bệnh hoạn này lại bị đuổi đến đây, nơi này rõ ràng không khác gì một nhà giam.
Nhìn điện các đổ sập kia, Sở Vân Khinh có chút do dự không biết có nên đi vào trong hay không, nơi này đừng nói là dược liệu có ích, ngay cả một chỗ nguyên vẹn để che mưa che gió cũng không có.
Sao hôm* càng ngày càng thấp, bóng tối đang dần tiến đến, nàng chau mày, nếu lãnh cung này không có ai sốn, vậy nàng chỉ có thể xông vào thôi!
*sao hôm: do dự di chuyển quay quanh mặt trời của sao kim nên trong một năm, có lúc sao kim xuất hiện vào lúc hoàng hôn, người ta gọi nó là sao hôm, có lúc sao kim xuất hiện trước khi mặt trời mọc, người ta gọi là sao mai
Nàng khẽ lắc đầu, lại đi về phía trước hai bước, trong cung này có rất nhiều viện lớn nhỏ, chắc hẳn nhiều năm trước đây nơi này cũng phồn hoa đến tột cùng, chỉ tiếc - -.
“Hu hu hu –.”
Bỗng nhiên!
Trong một đình viện tối om vang lên tiếng sụt sùi trầm thấp, Sở Vân Khinh nhíu mày, giờ phút này chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng lên.
Thanh âm kia cực kỳ thấp, nghe thoáng qua còn tưởng là tiếng gió, nhưng Sở Vân Khinh nắm chặt hai tay, toàn thân đề phòng!
Ba mặt nơi này đều là gian phòng bị bỏ hoang, cho dù Sở Vân Khinh có nội lực, nàng cũng không nghe rõ thanh âm kia đến từ góc nào, mà Hà Chung lại nói lãnh cung bị bỏ trống hơn mười năm nay, không phải gió, cũng không thể là người, chẳng lẽ là - - quỷ?!
Sở Vân Khinh khẽ nhếch miệng, lạnh giọng quát: “Người nào giả thần giả quỷ ở chỗ này!”
Tiếng nói vừa ngừng, tiếng nói đột nhiên lên cao, lại mang theo một chút thê lương, khung cửa sổ cũ nát ở ba nơi đột nhiên cùng nhau vang lên tiếng, làm cánh cửa đã đổ xuống kia cũng kêu lên kẽo kẹt...mê sảng.
Cây đuốc trong tay Sở Vân Khinh càng ngày càng yếu, không khí lạnh lẽo từ khắp nơi kéo tới, trong bóng tối giống như có vô số ánh mắt đang nhìn Sở Vân Khinh.
Lúc này ở đây, nếu đổi lại là người khác chắc đã sớm ôm đầu chạy trốn rồi, nhưng Sở Vân Khinh dứt khoát “bốp” một tiếng ném cây đuốc trong tay xuống, nín thở im lặng nghe động tĩnh ba mặt trong phòng.
Trong chớp mắt, chỉ thấy Sở Vân Khinh ra tay, cả người giống như mũi tên rời khỏi cung, muốn đi đến gian phòng bên tay trái, nàng mạnh mẽ đẩy cửa, phía sau cửa dường như có cái gì đó bị nàng bất ngờ đẩy ra, tiếp theo, trong bóng tối, song cửa sổ bên cạnh lại có ánh sáng lóe lên, ba mặt động tĩnh trong phòng đồng thời ngừng lại!
Sở Vân Khinh hừ lạnh một tiếng, “Chạy đi đâu!”
Sở Vân Khinh chạy đến cửa, chỉ thấy một bóng đen từ sân sau ‘bay đi’, đôi mắt Sở Vân Khinh sắc bén, kỳ quái là vừa rồi khi nói đến chỗ sâu nhất của lãnh cung, sắc mặt của những người đó đều trở nên khác thường, thì ra là bởi vì nơi này có ma quỷ lộng hành!
Có người mới có quỷ!
Hai mắt Sở Vân Khinh sáng lên, nàng quay mặt nhìn về phía cửa nhỏ kia, ở ngoài cửa ngách kia là một hoa viên hỗn lộn, nàng phi thân xẹt qua, rơi thẳng vào tiểu viện trước mặt, nàng nhìn hai bên một chút, ở đây không hề có đường khác có thể đi.
Không nghĩ nhiều, Sở Vân Khinh đi lên thềm đá, đẩy cửa viện ra - -