"Điện hạ, chúng ta đi đâu đây?"
Ánh mắt Tiêu Lăng ôn nhu, "Tiến cung."
Sở Vân Khi nhíu mày, "Ý của điện hạ là --"
Tiêu Lăng gật đầu một cái, chăm chú nhìn Sở Vân Khinh, "Ta muốn ngươi giúp ta."
Tiêu Lăng ngừng lại một chút, "Ta muốn ngươi vì mẫu phi ta đàn một khúc, ngươi có bằng lòng không?"
Sở Vân Khinh không hiểu, Tiêu Lăng lại nói tiếp, "mấy ngày nữa ta sẽ xuất cung xây phủ mới, đến lúc đó không biết có còn được ở cùng mẫu phi hay không, nhiều năm nay, nàng thật sự là rất khổ cực."
Thì ra chỉ là đánh đàn, Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Lăng trong nháy mắt trở nên yên lặng, trong thời gian ngắn hơi cảm thấy xúc động, xe ngựa một đường đi tiếp vào cung, cuối cùng, họ đi đến một cung điện hết sức lạnh lẽo.
Lạc Hà cung.
“Đi theo ta.”
Tiêu Lăng đi phía trước, Sở Vân Khinh đi phía sau, vào cửa cung chỉ thấy hai mama lớn tuổi đang đứng chờ, xem ra Tiêu Lăng đã sớm chuẩn bị trước.
"Cung nhân đã bị ta cho lui, ngươi cứ yên tâm đi."
Hai mama lớn tuổi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái cực kỳ cung kính đi trước dẫn đường, Tiêu Lăng hỏi, "Lộ mama, mẫu phi có khá hơn chút nào không?"
Lộ mama nghiêm túc nói, “Mấy ngày nay nương nương huyên náo ngày càng nhiều, buổi sáng hôm nay lại náo loạn một hồi, nhất định muốn gặp người, nếu nô tỳ không nói người đi lấy thuốc cho nàng, chỉ sợ nương nương lại làm mình bị thương.”
Sở Vân Khinh lưu ý ở trong lòng, nhìn sống lưng thẳng của Tiêu Lăng bỗng nhiên cảm thấy có chút sầu não, nhìn hắn như ánh mắt trời sáng lạn, cho rằng hắn nhất định không có gió mưa, không nghĩ tới, lại vẫn có nỗi khổ của mình.
Mẫu phi của Tiêu Lăng là Lệ phi đã vào cung hai mươi năm, mười tám năm trước sinh ra Tiêu Lăng, được phong phi, nhưng mười lăm năm trước, không biết vì sao, nàng bỗng nhiên hoạn thất tâm phong (bị điên), về sau ẩn cư tại Lạc Hà cung không ra ngoài.
Lúc vào cửa, trong phòng đã lộn xộn, ánh mắt Sở Vân Khinh quét một vòng, chỉ thấy tại góc tủ quần áo và giường, có một người đang co quắp, từ xa nhìn lại dường như gầy yếu không chịu nổi, tóc rối tung hỗn độn trên mặt, trên thân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, không biết tại sao lúc này lại dính tro bụi.
Mặc dù đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng nhìn đến tình cảnh kia, Sở Vân Khinh vẫn cảm thấy một phen hít thở không thông.
Dường như cảm giác được có người đến gần, Lệ phi co rún lại trốn vào ngăn góc tủ, Sở Vân Khinh chỉ thấy Tiêu lăng thấp giọng gọi một tiếng mẫu phi, bước nhanh tới, tay hắn cực kỳ ôn nhu, tiến lên thì thầm bên tai Lệ phi vài câu, thấy nàng trở nên yên tĩnh một chút mới bế nàng lên, ở trong mắt Sở Vân Khinh, không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Lăng.
Sở Vân Khinh đứng tại chỗ, trong mắt không có chút kinh ngạc nào, Tiêu Lăng xoay người lại thấy nàng như vậy hơi có chút cười cảm ơn, Lệ phi dựa vào trên người hắn, nói chặt tay áo của hắn nói gì đó, Tiêu Lăng nhẹ nhàng mở miệng, “Thật lâu trước kia mẫu phi của ta rất thích cầm, nàng dùng cầm của nàng (Lệ phi) đàn một khúc đi, ta đàn nàng luôn không thích.”
Tiếng nói vừa ngừng, Lộ ma ma đã ôm một thanh cầm đi tới, Sở Vân Khinh tiếp nhận, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng ngũ vị hỗn tạp, nàng đặt cầm lên bàn dài bên cạnh ngồi xuống, nhìn mẫu tử dựa vào nhau, trong lòng khẽ động.
“Tranh -- --“
Tiếng đàn này không phải thiên quân vạn mã, không phải chim bay cỏ dài, chỉ là nắng ấm dịu dàng, tự mở cửa sổ ra mà tiến vào nhà, rơi vào mẫu tử ngồi ở bên giường.
Ngay một khác khi tiếng đàn vang lên, Lệ phi liền ngừng lôi kéo ống tay áo của Tiêu Lăng, nàng lẳng lặng nghe, tại một khắc khi tiếng đàn kết thúc, rốt cục lệ rơi đầy mặt
Tiêu Lăng kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, ánh mắt đầy kích động, “Mẫu phi, mẫu phi người làm sao vậy?”
Sở Vân Khinh cũng đi tới, nàng nhìn vài vị ma ma một cái, lại nhìn Tiêu Lăng một cái, Tiêu Lăng hiểu ý, “Các ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Lúc này Sở Vân Khinh tiến lên bắt mạch cho Lệ phi, nhưng mà lúc ngón tay của nàng đặt lên cổ tay của Lệ phi, Quỳnh_ỉn – DDLQD Lệ phi bỗng nhiên gắt gao nắm lấy tay của Sở Vân Khinh, nước mắt nàng tựa hồ không ngừng được, nhìn Sở Vân Khinh muốn kéo xuống khăn che mặt của nàng.
Sở Vân Khinh theo bản năng lùi lại, Tiêu Lăng khẩn trương giữ chặt tay của Lệ phi, “Mẫu phi, người không thích khúc này sao?”
Lệ phi hơi mở miệng, dường như không thể nói, Tiêu Lăng thất vọng vỗ lưng Lệ phi, hướng Sở Vân Khinh nói, “Thái y nói mẫu phi bệnh của mẫu phi mấy năm nay càng ngày càng nặng, nàng đã nhiều năm không khóc không cười, không biết tại sao nghe xong khúc của ngươi nàng lại kích động như vậy.”
Sở Vân Khinh tỉ mỉ đánh giá Lệ phi, dung mạo của nàng bị khăn che một chút, ánh mắt không thấy rõ cảm xúc, chính nàng ta cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Dễ nghe, dễ nghe.”
Bỗng có lời nói mê làm cho ánh mắt của Tiêu Lăng sáng lên, hắn người nhìn mặt Lệ phi, “Mẫu phi, ngươi cảm thấy dễ nghe sao? Vậy về sau nhi tử thường xuyên để Vân Khinh gảy cho người nghe có được không?”
Nhìn Lệ phi giống như gật đầu, Tiêu Lăng tràn đầy hi vọng nhìn Sở Vân Khinh, “Vân Khinh, có thể không?”
Sở Vân Khinh nhìn một người dụng tâm vì mẫu phi như vậy còn có thể nói không sao, ánh mắt Tiêu Lăng sáng ngời như vậy, coi như có thể xóa tan hoàn toàn khói mù, nàng chỉ cảm thấy người trước mặt mình tươi sáng như vậy, nàng gật đầu, “Vân Khinh cực kỳ nguyện ý đàn cho Lệ phi nương nương nghe.”
Hai mắt Lệ phi dường như không có sốt ruột, nhưng lúc này, nàng lại ngẩng đầu, có chút xuất thần nhìn Sở Vân Khinh, “Vân Khinh, Vân Khinh, Vân -- --“
Lệ phi vẫn lặp lại mấy chữ này, Tiêu Lăng nghe ở trong tai quả thực vô cùng vui, hắn cao hứng đem Lệ phi nhẹ nhàng ôm vào ngực, ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Vân Khinh, “Mẫu phi cho tới bây giờ chỉ nhớ rõ tên của ta, đây là lần đầu tiên, nàng nhớ người khác, Vân Khinh, ngươi muốn ta cảm tạ ngươi như thế nào!”
Sở Vân Khinh cười một tiếng, trong ánh mắt có lệ quang hiện lên.
Lúc bang người ở trong phòng đắm đuối trong ôn như trong suy nghĩ của mình, một tiếng quát to làm cho mấy người ở đây cả kinh, “Hoàng thượng giá lâm -- --.”
Một tiếng bất ngờ làm cho sắc mặt của Tiêu Lăng và Sở Vân Khinh khẽ ngưng lại, nhưng mà, ngay tại lúc hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Lệ phi đã từ trên tháp nhảy xuống, sắc mặt kinh hãi kia làm cho Tiêu Lăng và Sở Vân Khinh hoảng sợ!