Trong phòng tối, sắc mặt Tiêu Triệt cực kỳ u ám, mắt nhìn nam tử hấp hối quần áo tơi tả nằm ở dưới đất, ánh mắt tối sầm, quay đầu hỏi: “Sở Thiên Tề đang ở đâu?”
Tử Hàn tiến lên một bước: “Sauk hi đưa tang xong liền lên xe ngựa hồi Thượng Thư phủ, không có gì khác thường, chẳng qua là phần mộ của Sở gia vốn ở trên núi Tề Vân phía Nam ngoại thành, nhưng lần này bọn họ lại không đi đường gần, mà đi đường quan đạo.”
Tiêu Triệt xoay người rời khỏi phòng tối, ánh mắt Tử Hàn ra hiệu cho người phía sau, rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Đi đường quan đạo? Trên đường có gặp người nào không?”
Tử Hàn không trả lời ngay lập tức mà trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Đội ngũ vận lương của mười ba châu đã vào kinh thành nhiều này nay, trên đường ngoại trừ gặp đội ngũ vận lương và người đi đường bình thường, còn lại không có gặp ai khác.”
Trong lòng Tiêu Triệt trầm xuống: “Sở Thiên Tề hồi phủ bao lâu rồi?”
Tử Mặc nhìn bóng đêm một cái nói: “Hai canh giờ!”
Bước chân Tiêu Triệt trở nên vội vàng: “Để người của chúng ta vào phủ, ngoài ra đưa tin cho Tấn vương, giữ nghiêm đường đến Tây Lương, bây giờ ta tiến cung, nếu như ta đoán không sai, chỉ sợ lúc này trong Thượng Thư phủ đã không có người nữa rồi.”
Ánh mắt Tử Hàn trầm xuống: “Vâng!”
Tiêu Triệt tiến cung một khắc liền ra roi thúc ngựa rời đi, dọc theo đường đi vội vàng không ngừng, đi hẳng đến trước Thượng Thư phủ, bóng đêm càng ngày càng tối, trong lòng hắn càng ngày càng bất an, từ buổi trưa đến giờ đã gần sáu canh giờ, nếu - -
Hắn không muốn nghĩ nhiều, trong lòng giống như có một con dao sắc bén đang không ngừng ma sát qua lại, mỗi một lần đều khiến hắn đau đớn, gió đêm gào thét, không khí trưa hè khô nóng, tiếng bó ngựa vang bọng mười dặm phố dài, giống như mang theo vội vàng và sợ hãi.
Tiêu Lăng một thân hắc y đuổi tới, mặc dù hắn không biết rõ khác thường trong kinh hành nhiều ngày nay, nhưng cũng biết vài phần, tối nay lúc biết Tiêu Triệt vội vội vàng vàng tiến cung liền đi ra nghênh đón, nhưng chỉ kịp nhìn thấy Tiêu Triệt sắc mặt u ám rời khỏi Cần Chính điện, cũng không có hắn một chút cơ hội nói chuyện liền xuất cung.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
Tiêu Lăng đi theo sau ngựa Tiêu Triệt, thấy Tiêu Triệt nhảy xuống ngựa đi vào trong Thượng Thư phủ, hắn mới hiểu rõ, lúc này đây không phải chuyện nhỏ rồi!
Ánh mắt Tiêu Triệt đông lạnh, vào phủ liền thấy một màn khiến hắn không mong muốn nhất, lúc này Thượng Thư phủ cực kỳ lạnh lẽo, Tử Hàn chờ ở cửa, lúc này đi theo hắn vào trong, vừa đi vừa nói: “Trong Thượng Thư phủ có hơn hai mươi người hạ nhân, bọn họ đều không phải người của Thượng Thư phủ, khi người chúng ta vào phủ đã phản kháng, bị chế phục liền uống thuốc độc tự sát.”
Ánh mắt Tiêu Triệt nặng nề: “Nàng ở đâu?”
Tử Hàn nhất thời sợ hãi, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn trầm thấp chưa từng có: “Quận chúa không ở trong phủ.”
Lúc này hai người đã đi đến chính sảnh Thượng Thư phu, trong sảnh có hơn mười hai người hạ nhân đang co rúm lại một chỗ, Tiêu Triệt nhìn qua, ánh mắt dừng trên người một tỳ nữ.
“Ngươi!”
Một tiếng gọi này khiến cả người Nhược Nhi run lên, nàng ấy ngẩng đầu liền thấy bộ dạng thâm trầm lạnh lùng của Tiêu Triệt, trong miệng nàng khẽ mấp máy hai chữ: “Duệ vương- -“
Tiêu Triệt thấy bộ dạng của nàng ấy không khỏi nhíu mày, cũng không muốn nhiều lời: “Chủ tử của ngươi đâu?”
Nhược Nhi nghe vậy lập tức khóc lên, lắc đầu nói: “Nhược Nhi không biết, mấy ngày trước nô tỳ bị quản gia bắt đến hậu đường, hôm nay bọn hắn mới thả nô tỳ ra, nô tỳ cái gì cũng đều không biết- -“
Nàng khóc không thành tiếng, Tiêu Triệt liếc mắt nhìn Tử Hàn một cái, Tử Hàn khẽ nói: “Nàng nói không sai, lúc chúng ta tới nàng bị nhốt ở hậu đường, xem ra đã mấy ngày rồi.”
Ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống: “Có phải chủ tử của ngươi bị mang đi rồi không?”
Nhược Nhi e ngại không thôi, nàng nhìn khắp nơi trong phòng này rồi bỗng nhiên nói: “Nô tỳ không biết lão gia và Đại công tử đi đâu, nô tỳ chỉ biết là Sơ Ảnh hại Quận chúa, hiện tại Sơ Ảnh không có ở trong này, vậy nhất định là nàng ta!”
Trong lòng Tiêu Triệt nặng nề, lúc đưa tang nếu không nhìn Sơ Ảnh bình tĩnh khác thường, hắn sẽ không thả đội ngũ đưa tang rời khỏi thành, ánh mắt hắn phát lạnh: “Chủ tử ngươi có dặn dò ngươi gì không?”
Nhược Nhi lắc đầu: “Sau khi chủ tử trở về liền đi gặp lão phu nhân, rồi lại đi chữa bệnh cho Đại công tử, cuối cùng nói với Sơ Ảnh để nàng không cần đến chỗ Đại công tử nữa, sau đó nô tỳ bị mang đi trước mặt Sơ Ảnh, chuyện xảy ra tiếp theo, nô tỳ đều không biết!”
Tiêu Triệt nhíu mày, nhìn đám hạ nhân trong phòng này một lượt: “Nhốt lại đi!”
Nhược Nhi kinh sợ, Tiêu Triệt nặng nề nói: “Dẫn nàng hồi Vương phủ.”
Tiêu Lăng đi theo sau vào phủ, lúc này không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, may mà đúng lúc Tử Mặc tay cầm phong thư đi đến, thừa dịp Tiêu triệt nhận thư, hắn liền đi lên hỏi.
Sắc mặt Tử Mặc cũng khó coi, nặng nề nói: “Sở Thiên Tề là mật thám Tây Lương, bây giờ mang theo cả nhà chuẩn bị trở về Tây Lươn, còn mang cả Quận chúa đi.”
Khi hắn nói lời này theo bản năng liếc nhìn Tiêu Triệt một cái, Tiêu Triệt đọc phong thư kia rất nhanh, sau đó xoay người rời khỏi phủ: “Dẫn người đi theo ta.”
Tử Hàn lĩnh mệnh rời đi, Tiêu Lăng và Tử Mặc cũng đi theo Tiêu Triệt xuất phủ, rời khỏi Thượng Thư phủ, Tiêu Triệt xoay người nhìn hai chữ phủ đệ “Sở gia”, ánh mắt tối lại.
Tiếng vó ngựa chạy cực nhanh truyền đến, Tiêu Triệt vừa nhìn qua liền thấy Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần một thân hồng bào, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc, hắn chạy như điên đến trước mặt Tiêu Triệt, không xuống ngựa mà vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Tiêu Triệt thâm trầm, Mộ Dung Trần ngẩng đầu nhìn Thượng Thư phủ một cái, ánh mắt hiện lên một tia sáng tỏ: “Chạy thoát?”
Tiêu Triệt gật đầu xoay người lên ngựa, ánh mắt lạnh lùng nói ra một câu: “Nàng cũng bị mang đi.”
Hai mắt Mộ Dung Trần trở nên băng lạnh, hắn nhìn sắc mặt u ám của Tiêu Triệt, trầm giọng hỏi: “Làm thế nào?”
Tiêu Triệt quay đầu ngựa lại, ánh mắt thâm trầm nói: “Đuổi!”
Tiếng nói vừa ngừng, roi đã giơ lên, Mộ Dung Trần nhìn thấy vậy, chỉ cảm thấy trên người Tiêu Triệt giống như mang theo tức giận muốn hủy thiên diệt địa, hắn thở dài, nhìn Tiêu Triệt lao đi cũng vội vàng đuổi theo.
Tiêu Lăng ngơ ngác nhìn bóng lưng Tiêu Triệt biến mất trong bóng tối, trong lòng cũng càng ngày càng trầm xuống, nàng bị mang đi rồi sao?!
Suy nghĩ hỗn loạn khiến động tác của hắn có chút chậm chạp, nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, rồi cũng nhảy lên ngựa, roi ngựa vung lên trong nhát mắt.
Tử Hàn thấy Tiêu Triệt một khắc cũng không muốn chậm trễ, lúc này vội tập hợp tất cả ám vệ của Duệ Vương phủ, một ám hiệu màu xanh nổ tung trên không, bầu trời đêm yên tĩnh phát ra một tiếng nổ.
Tử Hàn lên ngựa, dẫn theo hơn mười ám vệ đuổi theo phía sau Tiêu Triệt, cùng lúc đó, nửa đêm bên trong Thịnh kinh, càng ngày càng nhiều hắc y lặng yên không tiếng động gia nhập đội ngũ của Tử Hàn, lúc đến cửa thành, nhân số đã lên đến hơn trăm.
Binh lính thủ thành nhìn đội ngũ mạnh mẽ như vậy đi qua cửa thành, tâm thần liền căng thẳng, cũng không dám thở mạnh.
Quan đạo bên ngoài Thịnh kinh thông đi bốn phương tám hướng, Tiêu Triệt đứng giữa đường, ánh mắt dò xét nhìn đoạn đường phía trước, trong đó có hai đường thông đến phía Tây, ánh mắt hắn thâm trầm gọi tên một người: “Tần Hạo!”
Một hắc y nhân lập tức tiến lên: “Vương gia!”
Tiêu Triệt chỉ vào một con đường trong số đó nói: “Con đường này giao cho ngươi, ta chỉ muốn Vân Từ Quận chúa, ngươi làm được không?!”
Tuổi tác Tần Hạo và Tiêu Triệt xấp xỉ nhau, nghe vậy khuôn mặt lạnh lùng không khỏi có chút ngoài ý muốn, lại cúi đầu nói: “Tần Hạo lĩnh mệnh!”
Nhìn Tần Hạo dẫn một đội nhân mã rời đi, ánh mắt Tiêu Triệt dừng ở trên con đường lớn phía trước, Mộ Dung Trần điều khiển ngựa đi đến bên cạnh hắn: “Con đường này đến Tây Lương gần nhất.”
“Chính bởi vậy, chúng ta đều nghĩ phải đi đến Tây Lương bằng con đường gần nhất, cho nên bọn họ sẽ không đi, huống hồ con đường này còn có trọng binh triều đình đóng quân, Sở Thiên Tề biết rõ điều này, làm sao hắn dám đi!”
Ánh mắt Mộ Dung Trần lóe sáng: “Nếu không đi đường này, vậy bọn họ sẽ đi đường nào?”
Ánh mắt Tiêu Triệt do dự nhìn mấy con đường khác, bỗng nhiên chỉ vào một trong số đó: “Đi đường này!”
Tử Hàn Tử Mặc ở phía sau không khỏi kinh ngạc, Tiêu Lăng cũng không kiềm chế nổi mà mở miệng nói: ‘’Tam ca, đường này xemm ra rất tốt, nhưng đây là đường núi, làm sao bọn họ có thể- -“
Đôi mắt Tiêu Triệt trầm xuống: “Đường này chỉ cần đi qua núi Kỳ Liên là đến Tây Ngũ châu, nơi đó là địa bàn của hắn, hiện tại với hắn mà nói đó là nơi an toàn nhất, hắn đi nơi này, dù sao tốt hơn!”
Tiêu Lăng nghe hắn nói mới gật đầu, ai biết Tiêu Triệt bỗng quay đầu nhìn hắn nói: “Đệ trở về đi.”
Ánh mắt Tiêu Lăng biến đổi: “Vì sao?”
Ánh mắt Tiêu Triệt đẩy vẻ tin tưởng, khí thế càng trở nên sắc bén dọa người: “Lúc này ta vận dụng toàn bộ nhân mã trong kinh, không có người ở lại nên rất lo lắng, đệ trở về thay ta nhìn Thịnh kinh, ta không hy vọng đến lúc ta mang nàng trở về ngay cả Duệ vương phủ cũng không còn nữa.”
Tiêu Lăng mặc dù không cam lòng, nhưng cũng biết ý tứ của Tiêu Triệt, hắn trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Được, ta chờ Tam ca mang Vân Khinh trở về!”
Tiêu Triệt thấy vậy mới an tâm, hắn quay đầu giơ roi thúc ngựa rời đi, bên trong gió đêm gào thét chỉ thấy tay áo tung bay, bộ dạng liều mạng như vậy khiến trong lòng Tiêu Lăng cảm thấy khó chịu, có vài thứ, hắn vĩnh viễn chỉ có thể làm người bang quan, nhưng mà, vậy thì có gì không tốt.
Bóng đêm dần lạnh, ở một nơi dưới những ngôi sao tươi đẹp, mấy chiếc xe ngựa thong thả đi trên quan đạo, bên trong xe ngựa được trang trí hoa lệ quý phái, một mỹ nhân đang dựa vào thành xe ngủ.
Mà đối diện với nàng, một người mặc y phục trắng như tuyết, ánh mắt mở mịt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khuôn mặt trắng nõn nhắn nhụi lúc này giống như một khối ngọc đẹp, Sở Mộ Phi bỗng nhiên thở dài, lúc xoay người miệng vết thương trên vai khiến hắn nhíu mày.