Nhìn Tiêu Triệt mang theo ánh mắt dò xét, khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, đôi mắt mị hoặc càng phát ra ánh sáng rực rỡ, “Nếu Vương gia đã thấy, Vân Khinh cũng không giấu diếm.” Nàng hơi ngừng lại, “Từ nhỏ thân thể của Vân Khinh đã khác hẳn với người thường, mỗi khi bị thương, cách một ngày liền khôi phục như trước.”
Trong mắt Tiêu Triệt hiếm khi hiện ra vẻ khó tin, ánh mắt hắn trầm xuống, “Mới nghe lần đầu.”
“Thiên hạ rộng lớn, có đủ những thứ lạ, chính Vân Khinh cũng cảm thấy nghi hoặc.” Sở Vân Khinh ôm người, một tay nắm chặt quần áo, Tiêu Triệt vừa thấy, liềm đưa áo choàng của mình cho nàng.
Sở Vân Khinh nghe theo khoác lên, tóc của nàng có chút lộn xộn, vài cộng rơi xuống vai, khuôn mặt đối với Tiêu Triệt mà nói có chút xa lạ cùng kinh ngạc, ánh mắt của hắn lưu luyến, “Ngươi không phải là nữ nhi của Sở Thiên Tề!”
Sở Vân Khinh hơi ngừng lại, sau đó lại như cũ tiêu sái đi về cửa sơn động, mắt nhìn thấy một con sông chảy chậm rãi và vài ngọn núi, “Phải hay không phải vốn không quan trọng.”
Nàng thở dài, xoay người, “Vương gia có biết làm thế nào để chúng ta trở về không?”
Lúc này trong lòng Tiêu Triệt rối loạn, cơ thể nàng như vậy quả thật là khác hẳn người thương, hắn muốn biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng mà Sở Vân Khinh, lại không nói nhiều.
“Sông ngầm chảy ra từ trong núi, lúc này chỉ sợ chúng ta đã ở bên kia núi rồi, đi theo sông ngầm, muốn tìm đường, đương nhiên không khó.”
Sở Vân Khinh nghe vậy liền phi thân xuống, đôi mắt Tiêu Triệt trầm xuống, đi theo rời khỏi sơn động này, hai người đi theo sông ngầm, một trước một sau, trầm mặc không nói.
Nhưng càng đi càng xa, Tiêu Triệt dần dần phát hiện khác thường của Sở Vân Khinh, nàng bước cực nhanh, hai tay nắm chặt ở bên người, hình như là đang cực lực kiềm chế.
Tiêu Triệt ánh mắt trầm xuống, chân vừa mới động đã đến bên cạnh nàng, hắn còn chưa kịp nói chuyện, con sông ở phía trước cách không xa, có bốn chiếc thuyền vô cùng tầm thường đang đậu ở chỗ đó.
Đây là nơi hoang dã, thuyền này thật đáng nghi.
Tiêu Triệt ngừng bước, Sở Vân Khinh cũng từ từ ngừng lại, hai người nhìn nhau, liền hiểu ý.(chém a~)
Chợt, ‘phịch’ một tiếng nổ lớn, bốn chiếc thuyền nổ tung, mấy đạo bóng đen từ trong thuyền đi ra, đánh thẳng về phía hai người bọn họ, không biết dùng trận pháp gì, Tiêu Triệt và Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy khí tức rất cường đại, ép bọn họ lùi lại ba bước!
Người tới dùng chiêu thức ép sát, lại vô cùng quỷ dị, võ công cao hơn một tầng so với đám thích khách áo xám trước, tạo thành vòng vây đem hai người khóa thật chặt ở chính giữa, trong tay Sở Vân Khinh không có vũ khí, nhuyễn kiếm của Tiêu Triệt nhẹ nhàng bay nhanh, ngăn cản bọn người tấn công.
Chợt, Tiêu Triệt cảm thấy một đạo kình phong đánh tới phía sau hắn, hắn theo bản năng né tránh, chỉ thấy một đạo hắc ảnh lướt qua người hắn, quang kiếm kia mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
Tiêu Triệt kinh hãi!
Nhưng tốc độ Sở Vân Khinh rất nhanh, nàng căn bản không giống trước kia, hai tay không ngừng biến hóa, eo thon mảnh khảnh ở trong ngoại bào của Tiêu Triệt, tay áo tung bay, đôi mắt đỏ kia giống như tôi luyện một dạng đỏ tươi rất chói mắt, nhìn đám người vây công cả kinh!
Sở Vân Khinh chính là muốn kinh động như vậy, khóe miệng nàng cong lên, mang theo một chút không nghiêm túc.
Trong phút chốc, Sở Vân Khinh xuất thủ, tay nàng như đao nhọn sắc bén, quét qua cổ nhóm người bao vây, máu tươi văng tung tóe lên hắc bào, lại càng tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Ánh mắt Tiêu Triệt sáng lên, lần đầu gặp mặt chính là ở Đao Quang Kiếm ảnh tuyệt sát, đêm đó Sở Vân Khinh quả quyết sát phạt, giống như một kiếm khách vô tình, lấy đi sinh mạng người khác.
Mà nàng lúc này, mười ngón tay trắng noãn bị nhiễm màu đỏ của máu, con mắt mang theo tia khát máu, sử dụng phương thức dứt khoát, kiến huyết đoạt mệnh, thật giống như yêu ma đến từ Cửu U Minh Ngục, giống như cực kỳ yêu thích gấm vóc bằng máu tươi. (lại chém)
Sở Vân Khinh dường như không dừng lại được, trong cơ thể của nàng như có gì đó khống chế làm cho nàng thoải mái xuất những chiêu thức tàn nhẫn nhất, đâm hai mắt, moi tim gan chỉ bằng một cánh tay ngọc, là có thể nắm giữ sống chết của những người này.
Cho đến khi trong mắt thấy được vẻ sợ hãi , Sở Vân Khinh lại cười, có vết máu đỏ tươi văng trên mặt nàng, giống như nốt ruồi khỏa lệ, xinh đẹp đoạt phách!
“Dừng tay!“
Tiêu Triệt rốt cuộc ra tay, hắn đi đến bên cạnh Sở Vân Khinh, tại vai nàng điểm nhẹ hai cái, hắn nhìn ra được, nàng xuất ra toàn bộ khí tức, xuất hết sức lực của mình ra sát phạt người khác, cho dù thành, nàng ắt cũng sẽ tổn hại đến bản thân mình!
Sở Vân Khinh cười khẽ, nàng kiên quyết lắc đầu, “Đừng có ngừng!“
Nhìn người lại tiếp tục xuất thủ, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, kiếm trong tay hắn động, kiếm vừa động ba người liền ngã xuống, người tới hơn mười, ở trong tay Sở Vân Khinh đã chết rất nhiều, lúc này, chẳng qua chỉ còn vài người cuối cùng.
Sở Vân Khinh buông tay xuống hai bên, móng tay trắng noãn giờ dính đầy máu tươi, người nọ mở to hai mắt từng bước lui về phía sau, đôi tay run lẩy bẩy, đao trong tay cũng rơi xuống đất.
“Yêu, yêu quái, ngươi ngươi ngươi …."
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, đôi tay còn chưa động người nọ đã ngã xuống, một thanh lợi kiếm đâm rách lồng ngực hắn!
Sở Vân Khinh buông tay mang theo máu xuống, nhẹ nhàng xoay người, sự khát máu trong mắt chậm rãi đi xuống.
Tiêu Triệt đi tới, nhìn con mắt của nàng, màu đỏ chậm rãi rút đi, khôi phục lại ánh mắt sâu thẳm đen bóng trước đây, trong lòng hắn buông lỏng, “Vân Khinh…“
Chỉ vừa nói hai chữ, người trước mắt vòng eo mềm nhũn, nàng choáng váng ngã vào trong ngực hắn.
Nhìn cả người Sở Vân Khinh đầy máu, ánh mắt Tiêu Triệt nghiêm trọng, ngươi, rốt cuộc là ai?
Lúc này ở Thịnh Kinh đã sớm đại loạn, Tiêu lăng thoát thân thành công, lại không có tin tức của Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt, mà Tử Hàn một đi không trở lại, làm Tiêu Lăng càng lo lắng.
Tiêu Lăng mang theo người đến mã trường, bắt một số hạ nhân quản lý công việc ở mã trường, sau đó hỏi một chút liền phái người tìm kiếm tung tích của hai người kia, nhưng vẫn bặt vô âm tín!
Tiêu Lăng làm việc đó cực kỳ bí mật, lại vẫn kinh động đến Đại Tần Thượng tướng quân Ngụy Chính, muội muội Ngụy Chính là Quý phi Ngụy Sơ Cận, nguyên nhân là muốn đoạt chính, nên đối đãi với các hoàng tử khác đều cực kỳ ‘quan tâm’, hiện tại không tránh khỏi phái người đi thăm dò.
Phủ tướng quân, Ngụy Chính đang nghe cấp dưới hồi báo.
“Hồi bẩm Thượng tướng quân, Ngũ điện hạ phái không ít người đến Lạc Nhạn Phong, Lạc Hà Phong, muốn tìm một con ngân hồ.”
Ngụy Chính cực kỳ bất ngờ, “Vì sao?”
“Nghe nói Nhị tiểu thư của Sở Thượng Thư thích!
Ngụy Chính gật đầu, ánh mắt hiện lên một chút ngưng trọng, “Ngũ điện hạ, cùng Nhị tiểu thư Sở Thượng Thư?”