• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu Nam Phong, Thuận Đức.

Trên đường có rất nhiều quán cơm nhỏ, cũng có không ít thực khách đang ăn, tôi tìm kiếm cả buổi, mấy lần đã muốn ra tay rải đất, nhưng cuối đều không ra tay, dù sao cũng là lần đầu làm, mặc dù trước đó tôi rất tự tin, nhưng thực sự đến giờ khắc này, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Tôi sợ có người mặc đồng phục vỗ nhẹ từ phía sau và hỏi tôi đang làm gì.

Sau cùng vòng tới vòng lui, tôi đi đến bên một con sông nhỏ. Nhìn thấy con sông nhỏ này, mắt tôi nhất thời sáng lên và trong lòng đã có kế hoạch.

Thuận Đức là quê hương của thủy sản, nguồn nước ở đây vô cùng phong phú. Khi đó tôi đã nghĩ thế này, đất xanh trắng vào sông sẽ biến thành bùn, chắc chắn không ai phát hiện được.

Nhìn trái ngó phải thấy không người, tôi nhanh chóng cởi cặp, chuẩn bị đổ đất xuống sông.

"Khoan đã! Dừng lại!"

"Cậu đang làm gì đấy!"

Phía sau đột nhiên vang tới tiếng hét to rõ, làm tôi sợ đến mức suýt rơi xuống sông.

Kinh hồn bạt vía quay lại, tôi thấy một cô gái đang chống nạnh chỉ vào tôi.

Cô gái mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt đỏ bừng, trên cánh tay đeo một huy hiệu vải đỏ, trên vải đỏ có viết bốn chữ "Giữ Sạch Lòng Sông".

"Nói cậu đấy! Nhìn cái gì mà nhìn! Vừa rồi cậu muốn ném cái gì xuống sông, có phải định vứt rác!"

Khóa cặp còn chưa kéo, tôi chợt hoảng hốt, vội xua tay nói: "Không không, tôi không có vứt rác."

"Vớ vẩn! Tôi thấy hết rồi, trong cặp của cậu có gì! Để tôi xem xem!" Cô ta lớn tiếng nói, rồi đi về phía tôi.

Thấy cô ta đến, tôi sợ đến hồn bay phách lạc, đầu óc lúc đó nóng bừng, tôi xách cặp sách bắt đầu chạy đi.

"Dừng lại, thằng nhóc!"

Cô ta theo sát tôi không tha, hai chúng tôi bắt đầu chạy dọc theo thành hào.

Chạy một lúc, tôi trượt chân và rơi thẳng xuống hào.

Đất xanh trắng trong cặp vừa chạm nước liền chìm xuống đáy. Tôi không biết bơi, khi đó chỉ quơ loạn xa, uống liền mấy ngụm nước sông, hét lớn kêu cứu.

Sau đó là cô gái này đã cứu tôi.

Cô gái tên Lý Tĩnh, người bản địa Thuận Đức. Lúc đó cô ta là học sinh lớp 11 trường THPT số 3 Thuận Đức. Ngày đó cô ta làm việc thay mẹ, mẹ cô ta phụ trách việc xử lý rác thải trên mặt nước của hào.

Sau khi được cứu, tôi ướt sũng cả người như gà chết đuối, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, vì một cặp đất xanh trắng đã rải hết, không bị người bắt được.

Vì cứu tôi, quần áo của cô gái cũng ướt đẫm. Cô ta túm lấy quần áo tôi hỏi: "Cậu chạy cái gì mà chạy? Không biết bơi chút gì, cậu không cần mạng nữa à! Trong cặp đựng gì đấy?"

Tôi đỏ mặt nói: “Tôi chỉ nhất thời trượt chân, không cẩn thận rơi xuống sông thôi. Trong cặp của tôi đựng sách, mất thì mất rồi, mua lại là được.”

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ nửa tin nửa ngờ, hiển nhiên không hề tin lời biện minh của tôi.

"Tôi thấy trong lòng cậu có điều mờ ám, hai ngày gần đây luôn có người đánh điện cá, cậu phải cùng tôi đi gặp mẹ tôi, mẹ tôi nói cậu đi được mới được đi."

"Đi thôi!" Sau khi tự mình nói xong, cô ta lại lôi quần áo của tôi đi về phía trước.

Tôi ra sức xua tay và lớn tiếng giải thích: "Tôi không phải người đánh điện cá, tôi không phải người đánh điện cá."

Có điều tôi chắc chắn cũng không thể nói ra sự thật, nếu nói tôi là kẻ trộm mộ thì sẽ càng đi đời, tội còn nặng hơn đánh điện cá.

Trong khoảng thời gian đó tôi muốn chạy mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không dám chạy. Tôi biết, nếu tôi chạy, với tính cách tích cực của cô gái này, nói không chừng sẽ liên lụy đến cả băng nhóm chúng tôi.

Nhà Lý Tĩnh ở ngay cạnh hào, lúc đó có một cây cầu bắt ngang sông, đến nhà cô ta phải đi qua cầu.

Trên cầu có mấy quầy hàng rong, có bán đồ chơi trẻ em, còn có bán miếng lót giày, còn có một quầy vô cùng bắt mắt, đó là quầy bói toán.

Thầy bói lúc đó khoảng ngoài 50 tuổi, đeo kính râm tròn, bên tay đặt một gói thuốc lá HONGHE giá 5 tệ. Ông ta hút không rời miệng, một điếu còn chưa hút xong đã lại đốt tiếp điếu khác.

"Wow! Tiểu Lý Tĩnh giỏi giang hơn mẹ nhỉ. Lần này lại bắt được một tên lén đổ rác đấy à?" Thầy bói ngồi trên ghế xếp, cười tít mắt nói.

Cô gái Lý Tĩnh được khen ngợi, trên mặt có chút tự mãn nói: "Lý Bán Tiên à, không phải sao, thằng nhóc này nhìn thấy cháu liền bỏ chạy, rơi cả xuống sông, cháu nghi ngờ thằng nhóc này là kẻ đánh điện cá."

Thầy bói phun khói phù phù, phun ra mây mù, gần như che kín cả bản thân ông ta.

"Chà, đánh điện cá à, thằng nhóc lần này không xong rồi, người đánh điện cá vận thế bị tổn hại, phải chịu báo ứng."

Cô gái Lý Tĩnh cười hì hì nói: "Lý lão lục, cháu gọi ông một tiếng Lý Bán Tiên thôi, ông thực sự nghĩ mình là Bán Tiên à, chết cười mất, lần trước ông bói cho thím Lý, nói con heo nhà thím Lý nuôi trong vòng một tháng sẽ có thể thụ thai một con heo con, kết quả thì sao? Con heo của nhà thím Lý đã chết vào ngày thứ ba vì tiêu chảy! Heo con đâu!

"Khụ khụ." Thầy bói ho hai tiếng rồi nói: "Đó là do con heo đó thời vận không đủ, đừng trách tao bói không chuẩn. Nếu mày không tin, hay là tao bói cho mày một quẻ?"

Cô gái lập tức ôm bụng cười, chỉ vào thầy bói nói: “Đừng, cháu không dám để ông bói đâu, chắc mấy ngày rồi ông không mở hàng chứ gì, nếu muốn bói thì bói cho cậu ta đi, bói cho xem cậu ta có phải là kẻ đánh điện cá," Cô gái đột nhiên chỉ vào tôi.

Lúc đó không biết thế nào, tôi ngược lại hồ đồ để cho ông ta coi bói cho mình.

Đầu tiên thầy bói hỏi ngày tháng năm sinh của tôi, sau đó ông ta lấy ra một chiếc mai rùa, trong đó có ba đồng xu Càn Long Thông Bảo.

Ông ta lắc lên xuống qua lại mấy cái, sau đó ba đồng xu rơi ra khỏi mai rùa và rơi xuống bàn.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, ba đồng xu mà mai rùa rải đều là mặt sấp, hơn nữa trong đó còn có hai đồng xếp chồng lên nhau, một đồng khác nằm một mình ở một bên, đồng xu cách nhau có hơi xa.

Ấn tượng rất sâu đậm, nụ cười cợt nhả trên khuôn mặt thầy bói khi đó đã biến mất, ông ta ta có hơi sững sờ nhìn ba đồng xu, cứ thế nhìn một lúc lâu, thuốc lá HONGHE trên tay đều cháy đến đầu lọc.

Sau khi phản ứng lại, ông ta nhìn nhìn Tiểu Lý Tĩnh, rồi lại nhìn nhìn tôi, không ngừng thở dài và lắc đầu.

Cô gái mỉm cười hỏi: "Lý lão lục, nói đi, đoán ra được điều gì rồi, thằng nhóc này có phải là kẻ đánh điện cá."

Thầy bói lại châm một điếu thuốc khác, hít một hơi thật sâu, nhìn tôi rồi nói đầy ẩn ý: “Anh bạn trẻ, không đơn giản.”

Tôi chột dạ, nên cẩn thận hỏi ông ta đã nhìn ra được gì.

Ông ta cười khà khà nói: “Nước sâu ao cạn, ao cạn nhiều ba ba, cậu chính là con ba ba có giá trị nhất trong ao, nhưng cũng trốn không thoát khỏi số phận cuối cùng, bị người làm thịt, nấu thành một bát canh ba ba.”

Lúc đó nghe người này nói tôi là ba ba, tôi thực sự rất tức giận.

Bây giờ nghĩ lại những lời đó của ông ta.

Có thể nói là từng chữ như châu.

Sau này có lần tôi về lại, nhưng đã không tìm thấy ông thầy bói này nữa. Tôi hỏi thăm người ta thì có người nói rằng ông ta hút thuốc quá nhiều, hai năm trước mắc bệnh ung thư phổi, không tiền hóa trị liệu nên chết, còn có người nói người này đã rời khỏi Thuận Đức, không biết đã đi đâu.

Nếu bây giờ tôi còn gặp được ông ta, tôi tình nguyện bỏ ra trăm vạn trọng kim để nhờ vị tiên sinh này bói cho tôi một quẻ.

Coi xem Hạng Vân Phong tôi còn có thể kết hôn được không.

Coi xem sau này tôi nên đi con đường nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK