Sau khi nghe lời than phiền của tôi, Vương thủ lĩnh lắc đầu nói: "Vân Phong, lần này là cậu lỗ mãng rồi, làm nghề này của chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn nữa, kẻo bị người khác tìm hiểu nguồn gốc bắt được cái đuôi."
Tôi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi thủ lĩnh, lần sau tôi nhất định chú ý."
Vương thủ lĩnh bưng tách trà lên thổi hơi nóng, cau mày nói: "Có điều cậu dù sao cũng là người của Vương Hiển Sinh tôi, Vân Phong, sao nào? Cậu muốn tìm về sân bãi của mình không?"
Tôi không do dự, bất chợt buột miệng nói: “Muốn, thủ lĩnh, tôi cảm thấy mình bị chịu thiệt.”
Vương thủ lĩnh nhấp một ngụm trà, đậy nắp trà lại nói: “Hôm qua chúng ta mới lập căn cứ địa, bây giờ tác phong hành sự nhất định phải khiêm tốn, cá nhân tôi kiến nghị cậu nhẫn nhịn, đợi khi chúng ta làm xong chuyến này rời khỏi Thuận Đức, tôi đánh tiếng với Nốt Ruồi, đường giây của cô ta có người.”
Tôi lập tức gật đầu nói được.
Trong nhà kho nhỏ của khách sạn chúng tôi thuê có mấy bao đất xanh trắng, nhưng Vương thủ lĩnh không bảo tôi đi rải đất, buổi chiều ông ta sắp xếp cho tôi công việc khác. Vương thủ lĩnh bảo tôi đi theo Tôn lão đại, giúp anh ta xử lý đống đồ đồng hôm qua.
Khi bước đến nhà kho, tôi chợt ngửi thấy mùi gia vị thì là nồng nặc, nhìn kỹ lại hóa ra không biết ai đặt một bếp nướng than trước cửa nhà kho, trên vỉ nướng đang nướng thịt, còn bôi rất nhiều gia vị.
Tôn lão đại phụ trách biến hàng thành tiền, tất nhiên phải làm tốt công tác trước.
"Tôn đại ca, em là Vân Phong, thủ lĩnh kêu em tới giúp việc," Tôi gõ cửa nhà kho.
Tôn lão đại mở cửa cho tôi, lúc đó anh ta mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, còn đeo găng tay da và kính bảo hộ nhựa.
Bước vào nhà kho, dưới đất đang đặt vài món đồ bằng đồng, bên cạnh còn để một chiếc xô da lớn màu trắng, trong xô da có nửa xô chất lỏng trong suốt, có mùi hăng nồng.
Anh ta ném cho tôi một bộ đồ bảo hộ và nói: "Vân Phong, mặc vào đi."
Dù không hiểu, nhưng tôi vẫn mặc đồ bảo hộ vào.
"Đại ca, anh đang làm gì vậy?" Thấy anh ta ném chén uống rượu 3 chân bằng đồng rỉ sét thủy ngân đỏ loang lổ vào chiếc xô da, tôi nghi ngờ hỏi.
Món đồ đồng rỉ sét vừa chạm vào chất lỏng trong xô da, lập tức sủi bọt ùng ục, mùi hăng vừa rồi càng nồng hơn, hơi giống mùi phân urê.
Tôn lão đại chỉ vào chén uống rượu 3 chân bằng đồng ngâm trong chất lỏng nói: "Vân Phong, trong nghề của chúng ta, chiêu hiện giờ của anh gọi là sát thanh. Tỷ lệ công thức hóa học của loại nước này là do thủ lĩnh mời cao thủ điều chế."
"Sát thanh? Nghĩa là sao đại ca?"
Tôn lão đại cười nói: “Sát thanh là loại bỏ lớp đen, rỉ sét thủy ngân trong vũng nước ăn sâu vào trong. Hơn nữa, loại rỉ sét xuyên thấu này bao phủ một vùng rộng lớn, sẽ rất dễ dàng che đi một số chữ khắc, nếu để như vậy, chúng ta có thể sẽ tổn thất rất lớn.”
Tôn lão đại tiếp tục: “Người trong nghề ở phía nam gọi công việc này là sát tú, phía bắc chúng ta gọi là sát thanh. Vân Phong, cậu hãy nhớ lấy, đối với đồ đồng thời Tây Chu - Chiến Quốc, đỉnh vuông giá đắt gấp năm lần đỉnh tròn, những cái có chữ khắc đắt hơn những cái không có chữ khắc gấp mười lần, nếu có nhiều hơn năm ký tự khắc, thêm một ký tự chữ, thêm 30.000 tệ. Ngôi mộ này nằm vào thời kỳ đầu và giữa thời Tây Chu, nhìn bố cục và chế thức của quán đính, còn chôn theo nhiều đồ đồng như vậy chỉ trong một phòng tai, chủ nhân của ngôi mộ kém nhất chắc cũng là một vị vua chư hầu nhỏ ở phương nam." Tôn lão đại phân tích rõ ràng rành mạch cho tôi.
"Nếu rửa ra có chữ khắc nói lên thân phận chủ nhân ngôi mộ, nếu như chúng ta lại may mắn hơn, vị vua chư hầu nhỏ này có tên trong sử sách, như vậy mới thật sự là nhặt được một lô hàng lớn!"
Nghe Tôn lão đại giải thích, lúc này tôi mới chợt hiểu ra, hóa ra trong này còn có nhiều chuyện để nói như vậy. Còn có vỉ đồ nướng ngoài cửa vừa rồi, bây giờ tôi mới biết, đó là Tôn lão đại cố ý sắp xếp, chính vì để đặc biệt che đậy mùi gay mũi thời điểm sát thanh.
Đeo găng tay da vì loại nước này có tính ăn mòn, làm vậy để tự bảo vệ mình. Nếu không cẩn thận để nước dùng để sát thanh đồ đồng văng vào mắt thì có thể làm mù mắt, vì nó mạnh hơn nhiều so với hợp kim đồng-niken!
Ngâm hơn 20 phút, sau đó lại dùng bàn chải giày có lông cứng để chải vết rỉ sét. Không được chải quá mạnh, sẽ không thể phủi hết rỉ sét thủy ngân. Chỉ cần có thể xác định không có dòng chữ khắc, thì có thể ngừng chải.
Tôi mang găng tay cầm chiế bàn chải đánh giày, liên tiếp chải mấy món đồ đồng, nhìn rất kỹ nhưng không thấy một chữ khắc nào. Điều này nhất thời khiến tôi có chút thất vọng.
Tôn lão đại nhìn thấy tôi như vậy, anh ta đang chải một cái bình đồng cười nói: "Vân Phong, đừng nản lòng như vậy, chuyện này đều phải xem duyên phận, duyên phận đến thì sẽ có, duyên phận không đến, cũng không thể cưỡng cầu."
Lúc này tôi đang chải một cái đậu đồng nhỏ, dùng bàn chải giày chà vài lần ở mặt trong của đậu đồng, không biết có phải hoa mắt hay không, hình như tôi nhìn thấy nét bút thiên bàng màu vàng nhạt.
"Ơ? Đây là gì vậy?" Tôi giơ đậu đồng lên và chà mạnh thêm hai cái.
"Đại ca! Đại ca mau nhìn này! Em chà ra chữ rồi! Bên trong cái đậu đồng này có dòng chữ khắc! Nét bút còn rất phức tạp! Giống như bùa trừ ma vậy," Tôi hưng phấn hét lên với Tôn lão đại.
Anh ta đón lấy đậu đồng và nhìn nhìn.
Tôn lão đại nhìn mấy dòng chữ mạ vàng lộ ra trên bề mặt đồ đồng, cau mày nói: "Chữ khắc này không phải là Điểu triện, cũng không phải giáp cốt văn. Đây là Lục điệt triện, kim văn cổ còn sớm hơn giáp cốt văn. Sao lại, sao lại xuất hiện trên đồ đồng của thời Tây Chu?" Trong mắt của Tôn lão đại tràn ngập vẻ khó hiểu.
Kim văn cổ không phải chữ viết thời nhà Kim, đây là một loại chữ viết thượng cổ, nguồn gốc của chúng có thể còn có trước giáp cốt văn, tức là trước thời nhà Ân Thương. Tôn lão đại là người hiểu nhiều biết rộng, nhìn thoáng qua đã kết luận rằng trên đậu đồng không phải là Điểu triện, mà là Lục điệt triện trong kim văn cổ!
Sau cau mày là kích động, Tôn lão đại nói: "Vân Phong, cậu chà tiếp phần còn lại, chữ khắc Lục điệt triệt trong kim văn cổ này quá hiếm hoi, người có thể dịch ra loại chữ viết này càng là đếm trên đầu ngón tay, tôi phải tranh thủ thời gian tìm người phụ giúp, tìm ra người giúp dịch nghĩa của mấy dòng chữ khắc này.”
Tôn lão đại đặt đồ đồng có khắc chữ vào hộp gỗ, sau đó cầm hộp gỗ đi thẳng ra ngoài.
Sau đó cho đến khi thanh lý xong, tôi không chà ra được đồ đồng nào có chữ khắc nữa, chỉ chà được mỗi một món ấy.
Ban ngày chúng tôi làm những việc này, tối đến lại còn phải làm việc chính, chờ mọi người đều đi ngủ, ban đêm chúng tôi còn phải xuống hố trộm mộ, nhưng buổi chiều Tôn lão đại vội vàng chạy ra ngoài vẫn chưa quay lại, Tôn lão đại không tới thì sẽ thiếu đi một người trông chừng, điều này rất nguy hiểm, lão thủ lĩnh không dám mạo hiểm như vậy.
Tối hôm đó, hơn 12 giờ Tôn lão đại mới về, anh ta thở hổn hển, trên tay còn cầm một chiếc hộp gỗ, tôi biết trong hộp đừng cái đậu đồng có khắc chữ kia.
Tôn lão đại không nói không rằng, chạy đến bàn bưng bình trà lên uống ực ực một nửa bình.
Lau miệng, Tôn lão đại nhìn Vương thủ lĩnh nói: "Thủ lĩnh, tôi tìm đến một vài liên hệ ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ học, mấy chữ khắc Lục điệt triện đó đã được dịch ra."
"Ổ? Nó viết gì?" Vương thủ lĩnh hỏi.
Tôn lão đại mở hộp gỗ ra, sờ vào đậu đồng bên trong, vẻ mặt lạnh lùng nói bốn chữ.
"Giới hầu Đới Tử."