• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ! Con về rồi," Lý Tĩnh đưa tôi về nhà cô ta như dắt một con chó con.

Mẹ của Lý Tĩnh tuy mới ngoài 40 tuổi, nhưng tóc đã bạc khá nhiều, trán cũng có nhiều nếp nhăn, trông bà như đã trải qua nhiều thăng trầm.

"Tiểu Tĩnh. Đây là ai? Bạn học của con à?"

"Không đâu mẹ," Lý Tĩnh kéo cánh tay tôi nói: "Mẹ, con vừa bắt được thằng nhóc này ở bên cạnh hào nước. Thằng nhóc này lén la lén lút vừa nhìn không phải là người tốt. Con nghi ngờ cậu ta đang đánh điện cá."

"Đánh điện cá?" Mẹ của Lý Tĩnh nghi ngờ hỏi tôi: "Anh bạn trẻ, cậu là người đánh điện cá à?"

Tôi vội vàng giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi hoàn toàn không phải là người đánh điện cá.

Mẹ Lý Tĩnh hiền hòa nhìn tôi, lắc đầu cười nói: “Mẹ thấy cậu bạn cũng không giống người đánh điện cá, Tiểu Tĩnh à, lần này con bắt nhầm rồi, con nhóc con còn bắt người ta tới đây, mau xin lỗi người ta."

Sau này tôi mới rõ sự tình, hiểu được tại sao Lý Tĩnh lại muốn bắt người đánh điện cá.

Điều này là vì Cục Lâm nghiệp Thuận Đức treo thưởng, vào thời điểm đó, hệ sinh thái thủy sinh của sông Trường Giang bị thiệt hại nghiêm trọng, cá tầm Trung Hoa và cá heo vây trắng sông Trường Giang đang trên bờ vực tuyệt chủng, phía trên đưa xuống quyết định lớn muốn bảo vệ môi trường nước lòng sông, hành động này cũng ảnh hưởng đến Thuận Đức.

Nếu ai bắt được kẻ dùng điện dùng mìn đánh cá đều có thể đến Cục Lâm nghiệp nhận thưởng, bắt được một người thì thưởng lớn 500 tệ!

Cho nên cô gái Lý Tĩnh mới bám víu tôi không buông. Cô ta coi tôi như kẻ đánh điện cá, muốn đưa tôi đến Cục Lâm nghiệp để đổi lấy tiền thưởng.

Vì nhà cô ta thiếu tiền.

Dưới yêu cầu ép buộc của mẹ, Lý Tĩnh miễn cưỡng xin lỗi tôi, cô ta nói, bạn học, xin lỗi.

Mẹ Lý nhiệt tình hiếu khách, để bày tỏ xin lỗi, bà bảo tôi ở lại ăn cơm trưa.

Bây giờ đã gần hai giờ, tôi tình cờ cũng thấy rất đói bụng, nên cũng đồng ý.

Đối với cơm trưa, mẹ Lý làm ba món, một món trứng xào rau hẹ, một món bầu xào đậu đũa và một món củ sen trộn. Món xào nấu thường ngày chính hiệu, ăn rất ngon.

Tôi bưng bát cấm đầu ăn cơm, Lý Tĩnh lạnh lùng nhìn tôi, thỉnh thoảng dùng đũa gõ mạnh vào bát sứ, cố ý gây ra tiếng động rất lớn, chọc mẹ Lý không ngừng cau mày.

Cô ta ghét tôi vì ăn trứng gà nhà cô ta.

Mẹ Lý mắng cô ta: "Tiểu Tĩnh, sao ngang ngược như vậy, bạn này chọc gì con rồi?"

Lý Tĩnh cắn đầu đũa, cong môi nói: “Không chọc gì con, nhưng chỉ thấy thằng nhóc này không vừa mắt.”

Lúc đó tôi cũng tức giận.

Tuy tôi không có cha mẹ, xuất thân thấp kém, nhà cửa cũng lụi bại không ai quản, nhưng có một điều, con người tôi có lòng tự trọng rất cao.

Lúc đó tôi liền đặt bát đũa xuống, đứng dậy chào tạm biệt mẹ Lý.

"Con nhóc này, ai thèm ăn trứng gà nhà mày," Tôi giận dữ nghĩ bụng.

Kết quả vừa tới cửa, tôi bị một đám người đẩy trở về.

Có sáu bảy người, đều là thanh niên trai tráng độ tuổi 20-30, trong tay cầm thùng sơn, có người còn cầm gậy.

"Lý Đức Toàn đâu? Lý Đức Toàn cút ra ngoài!"

"Nếu còn không ra, tao đánh chết vợ con mày!"

Bọn họ ai nấy đều dữ tợn, tôi chưa từng thấy chiến trận như vậy bao giờ, nên nhất thời sợ choáng váng, Lý Tĩnh và mẹ cô ta cũng không khá hơn là bao, sắc mặt tái nhợt.

Người xách thùng sơn bước vào phòng, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cười chế nhạo.

"Mẹ kiếp, còn có tiền ăn trứng gà! Có tiền ăn trứng gà mà không trả tiền cho ông?"

"Tao cho bọn mày ăn!" Người này trực tiếp nhấc thùng sơn lên, đổ đầy một bàn sơn đỏ.

Mùi sơn nồng nặc khó chịu, bát đĩa trên bàn lập tức phủ đầy sơn đỏ, mẹ Lý kinh hãi, Lý Tĩnh cúi đầu không nói.

"Khà khà." Người đàn ông cười nói: "Ăn trứng gà phải không? Không có tiền phải không?"

Hắn dùng cây gậy chọc vào miếng trứng xào rau hẹ phủ đầy sơn đến trước mặt Lý Tĩnh.

"Ăn đi, trứng gà ngon lắm đúng chứ, hôm nay chỉ cần mày ăn hết đĩa này thì bọn tao sẽ rời đi, haha." Mấy người còn lại cũng cười theo.

"Mấy người làm gì vậy!" Tôi không thể nhìn thêm được, thế này không phải ức hiếp người sao!

"Chu cha," Người đàn ông nhìn tôi cười nói: "Người anh em, cho hỏi cậu là con cháu nhà ai?"

Tôi hít một hơi thật sâu nói: "Tôi là bạn học của Lý Tĩnh, nếu mấy người dám làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Hả? báo cảnh sát?"

Đột nhiên, xung quanh cười rộ lên.

"Thiếu nợ phải trả là chuyện đương nhiên! Thằng nhãi mày còn dám báo cảnh sát!"

Hắn dùng cây gậy trong tay đập mạnh vào đầu tôi.

Tôi vô thức giơ cánh tay lên muốn chặn, nhưng phản ứng chậm, không chặn được, đầu ăn một cây gậy cứng chắc.

Trên đầu nhớp nháp, tôi đưa tay sờ thì đầu bị gậy đánh vỡ, chảy máu.

Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trước mặt mình.

"Đừng đánh nữa!"

"Tôi ăn! Tôi ăn!" Lý Tĩnh vốn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn với đôi mắt đỏ hoe.

Mẹ Lý không ngừng lau nước mắt.

Lý Tĩnh dùng tay bóc lấy trứng gà trên đĩa, há miệng nhét vào miệng.

Trứng gà phủ đầy sơn, có mùi hăng hắc, Lý Tĩnh cắn một miếng liền nôn ói.

"Haha, mày như vậy không được rồi, ăn hết đi! Tao nói là ăn hết! Mày điếc à?"

Lý Tĩnh lại bóc trứng gà nhét vào miệng.

Năm phút sau, đĩa trứng gã đã hết.

"Haha, thật thú vị, hôm nay cũng coi như không uổng công tới, các anh em được xem một vở kịch hay. Ngoài ra, mày nhớ nói với Lý Đức Toàn, khi bọn tao tới lần nữa, nếu còn không có tiền thì sẽ không đơn giản như thế này nữa đâu."

Đám người này để lại một câu, mắng chửi hùng hổ rồi bỏ đi.

Đầu tôi bị đánh vỡ, chảy máu rất nhiều, khi đó tôi nằm trên đất rất khó chịu.

"Cậu sao rồi?" Lý Tĩnh lau vết sơn trên miệng rồi cẩn thận đỡ tôi dậy.

Mẹ Lý lấy gạc tới, băng bó đơn giản giúp tôi, tôi nằm trên giường nhà họ nghỉ ngơi hơn một tiếng mới bình phục.

"Cậu bạn, thật xin lỗi, khiến cậu bị thương rồi," Mẹ Lý nói với tôi với vẻ mặt đầy áy náy.

"Dì à, những người đó làm nghề gì vậy?" Đầu vẫn còn đau, tôi cố chịu mà hỏi.

“Ba tôi làm ăn thất bại, nợ bọn họ một khoản tiền lớn,” Lý Tĩnh nói.

"Làm ăn thất bại? Nợ bao nhiêu?"

"Ài" Mẹ Lý không khỏi lắc đầu nói: "50.000 tệ."

"50.000 tệ! Nhiều như vậy!" Nghe thấy con số này, tôi sửng sốt, nhiều tiền như vậy, cho dù không ăn uống cũng không trả nổi trong hai ba năm.

"Cậu bạn, cậu ở trường hay là đến bệnh viện, chúng tôi đưa cậu về, thực sự xin lỗi cậu," Mẹ Lý lại xin lỗi tôi.

"Không không, cháu không cần đi học, cháu tự đi được rồi, bây giờ cháu có thể tự đi được."

Ra khỏi cửa, Lý Tĩnh bước ra tiễn tôi.

"Này, vừa rồi xin lỗi," Đi cạnh tôi, cô ấy cúi đầu xin lỗi tôi.

"Không sao, chuyện đã qua rồi," Tôi rộng lượng xua tay cười nói.

"Cậu không học trường chúng tôi đúng không? Cậu học trường số mấy? Sau này tôi tới tìm cậu chơi," Lý Tĩnh đột nhiên hỏi tôi.

"Hả? Cái này, cái này,"

Tôi nói dối: “Tôi học THPT số 1.”

"Trường số 1 à, vậy hẳn là cậu học rất giỏi," Lý Tĩnh cười nói.

Tôi đỏ mặt không dám tiếp lời, thành tích học tập của tôi quanh năm vẫn đứng trong tốp 3 cuối bảng, rất ổn định.

Lúc đó tin tức mới trở nên phổ biến, học sinh bình thường căn bản không có tiền mua điện thoại di động, tự nhiên cũng sẽ không lưu lại số điện thoại, nhưng Lý Tĩnh bảo tôi rảnh rỗi đến tìm cậu ta chơi, còn nhờ tôi dậy kèm bài vở cho cậu ta.

Trở lại khách sạn, Vương thủ lĩnh đang uống trà.

Ông ta vừa nhìn thấy tôi quấn băng kín đầu, suýt thì phun nước trà ra ngoài.

Vương thủ lĩnh lớn tiếng hỏi tôi: "Vân Phong, cậu bị sao thế này? Lúc rải đất rơi xuống hố à?"

Tôi có chút lúng túng nói: "Thủ lĩnh, tôi bị người ta đánh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK