• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Haha, này nhóc, tuổi còn trẻ như vậy, có gì nghĩ không thông đây."

Tôi lau nước mắt quay đầu nhìn lại, sửng sốt, đây không phải là ông già ngày hôm qua đã chỉ đường cho tôi ở Phan Gia Viên sao?

Chính ông già này đã nói với tôi rằng quầy hàng ở chùa Báo Quốc là miễn phí.

"Này nhóc, từ hôm qua cậu đến Phan Gia Viên bán đồ tôi đã để ý đến cậu rồi. Nếu như tôi đoán không nhầm, có phải tiền bị trộm mất rồi không?"

Ông lão mặc quần áo bình thường, bên mai có vài sợi tóc bạc, trông rất có tinh thần.

Lúc đó không nghĩ ngợi nhiều, tôi đỏ mắt gật đầu, nói rằng tiền bán hàng của tôi đã bị trộm mất, tôi không muốn sống nữa.

Ông ta lắc đầu khẽ cười: “Nhóc đã mất bao nhiêu tiền?”

Tôi nói mất hơn 4.000 tệ.

"Haha," Ông ta mỉm cười nhìn tôi giơ ra một ngón tay.

"4.000 tệ cũng gọi là tiền? Cậu theo tôi làm, trong thời gian này, tôi có thể khiến cậu kiếm được 20 vạn tệ."

Ngẩn ngơ nhìn ngón tay của ông ta, tôi hỏi: "Bao lâu? Một năm?"

Ông già lắc đầu.

"Một tháng??"

Ông ta lại lắc đầu.

"Một tuần???"

"Haha, không đùa cậu nữa, một phút! Chỉ cần cậu vào nghề nhanh, mấy ngàn tệ là chuyện trong vài phút!"

Tôi cảm thấy khó tin, tôi còn tưởng người này là kẻ buôn người, muốn tôi bán thận.

Nếu bán thận tôi quyết không làm, thà chết còn đỡ, nếu sống mà bán thận, tôi từng nghe người ta nói, cả đời đều không thể có con, vợ còn cắm sừng mình.

Ông ta để lại một câu rồi quay người rời đi.

“Cậu nhóc, muốn lập danh chạy đường lớn về nhà thì đi theo tôi, nếu cậu còn muốn chết vì số tiền ít ỏi đó thì không cần theo, chứng tỏ tôi đã nhìn sai người.”

Đúng vậy, 4.000 tệ, đối với gia đình nghèo khó như tôi là một con số thiên văn, nhưng đối với ông ta chỉ là con số ít ỏi.

Người này chính là bậc thầy đã đưa tôi vào nghề.

Cách ông ta làm giàu chính là đi trộm mộ.

Tầm long thiên vạn khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan, quan môn nhược hữu thiên trọng tỏa, định hữu vương hầu cư thử gian.

Từ giây phút tôi theo ông ta leo xuống cầu vượt, tôi coi như đã vào nghề.

Sau khi vào nghề không lâu tôi đã hiểu, lời ông già này nói là đúng, mấy ngàn tệ chỉ là con số ít ỏi, có thể kiếm được trong vài phút.

Các vị có thường nghe nói về tứ đại môn phái trộm mộ không?

Mô Kim giáo úy, Bàn Sơn đạo nhân, Tá Lĩnh lực sĩ và Phát Khâu tướng quân.

Thật ra, tình hình thực tế không phải như vậy, những môn phái này đã biến mất từ lâu trong dòng sông dài của lịch sử, hiện tại có lẽ có hai phái đảo đấu.

Tức là phái bắc phương và phái nam phương.

Một số người còn gọi đùa là phái lớn gan và phái nhát gan.

Người bắc phái lớn gan bất chấp, cầm xẻng Lạc Dương trên tay cái gì cũng dám đào. Nhưng có một điều là không giỏi đào hang nước. Đặc biệt là những hang nước ở các khu vực phía Nam như Hồ Nam, Quý Châu và Chiết Giang. Khô ngàn năm, ướt vạn năm, không khô không ướt chỉ nửa năm. Hang nước rất khó khăn, đòi hỏi người ta phải có tài bơi lội như con lười. Nếu hang nước quá sâu, còn cần phải có thiết bị lặn hình trụ chuyên nghiệp.

Không nói khoác không nói xấu, bắc phái về cơ bản đều là những người không biết bơi, trâu bò trên mặt đất, xác thực khó chơi dưới nước.

Phái phương nam phần nhiều theo kiểu gia tộc, cha chăm con, ông nội chăm cháu, nhìn chung rất ít gây sự với người ngoài không quen biết, nên bị người ta gọi đùa là phái hèn yếu. Tất nhiên, làm như vậy là để ngăn chặn đen ăn đen.

Trong ngành này tốt xấu lẫn lộn, chó mèo có đủ. Trâu bò đúng là trâu bò, đều là những nhân vật có thể thuộc lòng Táng kinh, liếc mắt định huyệt. Lời này không khoa trương.

Cũng có những người ngoài ngành trà trộn vào. Loại người vác cây cuốc không cũng dám đi đào mộ. Loại người này chết nhanh nhất. Bị bắt được nhiều nhất cũng là loại người này.

Những người đến từ quân đội chính quy hiếm khi bị bắt được.

Tôi nói đại khái một chút.

Một nhóm đạo mộ 6 người, lấy được nhiều tiền nhất là người đứng đầu. Ý nghĩa của người đứng đầu là đi xem mộ, tìm mộ. Đây là một kỹ năng làm việc. Người đứng đầu giỏi giang đi đến đâu cũng có người muốn giành.

Ngoài ra còn có người bán gạo. Người bán gạo là danh hiệu trong ngành. Gạo ám chỉ tiền. Ở một số vùng còn gọi là người bán hàng. Người này phụ trách biến những thứ đổ ra thành tiền. Làm việc này đòi hỏi phải có mạng giao thiệp. Từ nam ra bắc, họ đều có vòng kết nối và mạng lưới riêng. Đặc biệt phải đảm bảo một điều, đồ bán ra không để bị truy xét được.

Đằng sau còn có người đào đất phụ trách đào hang. Công việc này coi trọng kinh nghiệm. Dùng xẻng Lạc Dương đào dò xuống, xem lớp đất đưa ra có thể xác định được niên đại của ngôi mộ.

Bên dưới người đào đất còn có người truyền bá. Đúng như tên gọi, người truyền bá chính là truyền bá. Mắt nhìn nhất định phải tốt, đôi tai phải linh hoạt. Loại người này cũng không thể coi thường. Đại sự thành hay không, truyền bá cũng rất quan trọng. Một số người truyền bá, thậm chí còn hành động trước cả năm trời mới bắt đầu làm. Họ đã mở siêu thị và những cái tên khác để hòa nhập với người dân địa phương, lấy được lòng tin của người dân địa phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK