• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây còn là lần đầu tiên làm việc, kiến thức quá ít, nên tôi chỉ cho rằng khúc xương đó là hài cốt của chủ nhân ngôi mộ.

Theo cách thức của ngôi mộ này cho thấy, nếu như có hài cốt của chủ nhân ngôi mộ, vậy thì bên cạnh nó hẳn phải có vật chôn theo, tôi nghĩ vậy.

Nó có thể là một số con dấu bằng đồng tùy thân, một số đồ ngọc, đồ vàng cổ cao nhỏ mà tinh xảo gì đó.

Lòng tham đã chiến thắng nỗi sợ hãi, tôi không ngừng tự an ủi mình: “Không sao đâu, không sao đâu, trong lỗ đen không chừng còn có ấn riêng của vua nước chư hầu, nhỡ đâu mình may mắn móc ra được, vậy thì sẽ phát tài lớn!”

Thu hết can đảm, tôi lại thò tay xuống đáy chum.

Đang lúc tôi nghiêng người sờ loạn qua lại...

"Ôi!"

Ngón trỏ của tôi, cảm thấy như bị thứ gì đó cắn vào! Rất đau.

Nhanh chóng rút tay ra nhìn, đầu ngón tay tôi đã chảy máu, còn có hai cái lỗ nhỏ.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là tôi đã bị rắn cắn.

Không biết có phải rắn độc hay không, tôi rất sợ hãi, ngay lập tức bóp ngón tay, hét lớn chạy về phía phòng tai đông.

"Nhị ca tam ca! Nhị ca tam ca! Cứu mạng!"

Trên đất phòng tai đông có một số vật chôn theo nằm rải rác, nhưng số lượng ít hơn nhiều so với phòng tai tây, anh em nhà Tôn đang ngồi xổm trên mặt đất cố gắng phân biệt xem món đồ nào có giá trị.

"Vân Phong, cậu làm gì hô to vậy! Cậu gặp ma hay gì! Ai muốn hại cậu!"

Tôi cho anh ta xem đầu ngón tay đã không còn chảy máu của mình, lo lắng nói: "Nhị ca! Em bị rắn độc cắn rồi! Em sắp chết vì độc phát rồi!"

"Cái gì? Rắn độc!" Tôn lão nhị nhất thời hoảng sợ.

Nắm ngón tay của tôi nhìn một lúc, Tôn lão nhị nghi ngờ hỏi: "Lão tam... vết thương trên ngón tay của Vân Phong, hai cái lỗ nhỏ xí này, là bị rắn cắn à?"

Tôn lão tam suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Giống thì có chút giống, nhưng em cảm thấy có chút không đúng lắm nhị ca. Ngón tay của Vân Phong rộng bao nhiêu, anh nhìn khoảng cách của vết thương, làm gì có con rắn nhỏ như vậy."

Tôn lão tam nặn chỗ vết thương của tôi, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

"Không sao Vân Phong, cậu nhìn màu máu của cậu tốt như vậy, cắn cậu chắc chắn không phải là rắn, càng không phải là rắn độc, tôi đoán có thể là chuột, một con chuột nhỏ hơn."

"Chuột? Chuột sẽ có còn cắn người sao, tam ca?"

"Đương nhiên rồi Vân Phong, đó là do cậu không thường xuyên nhìn thấy, cổ đại khi trước có bệnh dịch về chuột, chuột còn có thể ăn thịt người nữa!"

"Vân Phong, cậu không cảm thấy choáng đầu hoa mắt, buồn nôn hay khó chịu chứ?"

Tôi lắc đầu nói: “Tam ca, điều này thì ngược lại không cảm thấy.”

"Đừng suy nghĩ nhiều, không sao, đến phụ giúp làm việc đi. Nếu không yên tâm, ngày mai cậu đến bệnh viện tiêm một mũi vắc xin bệnh dại."

“Ò,” Tôi gật đầu đồng ý. Biết không phải là rắn độc, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nói ra cũng có chút lạ, số lượng vật chôn theo trong phòng tai đông này ít hơn nhiều so với phòng tai tây. Theo lý mà nói, nên xử lý sự việc công bằng, vật chôn theo trong hai phòng tai nên ngang nhau mới phải. Kếu quả, sau cùng tìm kiếm kiểm kê hồi lâu, chỉ tìm được 6-7 bộ đồ đồng hơi có giá trị, còn lại về cơ bản đều hư hỏng nghiêm trọng, chỗ này một miếng chỗ kia một miếng, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ban đầu là loại đồ vật gì.

"Ài, chúng ta còn đặc biệt mang theo nhiều túi như vậy, tưởng còn có thể thu hoạch được một mẻ lớn, kết quả thì hay rồi, tất cả đều là một số đồ bỏ đi!" Tôn lão nhị oán hận nói.

Anh ta nhấn bộ đàm, báo cáo tình hình lên phía trên: “Thủ lĩnh, thật sự là một trận vui mừng một trận công cốc, phòng tai đông thịt mỡ ít đến đáng thương, không mấy món đồ ra dáng, đều là một số đồ dùng nhỏ."

Bộ đàm im lặng hai phút, sau đó thủ lĩnh lại ra lệnh: “Được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi, tiếp theo nhanh chóng tìm đến ngôi mộ chính, đồ trong quan tài mới có giá trị nhất."

"Thủ lĩnh, chúng tôi đã đảo một vòng dưới này, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của ngôi mộ chính. Chuyện này là sao vậy thủ lĩnh, anh thấy nhiều biết rộng, phân tích thử xem."

Tiếng thiết bị truyền tin vô tuyến xen lẫn tiếng người truyền tới.

"Không thể nào. Người có tiền có thế thời cổ đại sau chi chết đi, không thể không xây dựng ngôi mộ chính cho mình. Vẫn còn một ít thời gian, các cậu lại tìm kiếm thử xem."

Chúng tôi nhận được chỉ thị, thế là lại bắt đầu cẩn thận tìm kiếm ngôi mộ chính.

Có quan tài, có quách quan tài, có hài cốt, có vật chôn theo, như vậy mới có thể gọi là ngôi mộ chính.

Nhưng rất tiếc, tìm kiếm hồi lâu, vẫn không tìm thấy ngôi mộ chính.

Đựng xong mấy món đồ thời Tây Chu, hôm nay chúng tôi cũng chỉ làm đến đây.

Trên đường trở về, Vương thủ lĩnh cứ luôn không khỏi lắc đầu: "Không thể nào, không lý nào..."

Tôi hơi buồn ngủ, trở về gần như ngủ mất khi vừa lên giường. Ngủ đến trưa, định một lát sẽ tìm một phòng khám nhỏ để tiêm một mũi vắc xin bệnh dại.

Cảm thấy tay phải có chút khó chịu, tôi liền liếc nhìn.

Chỉ thấy, ngón trỏ phải của tôi lúc này sưng tấy một cục, một ngón tay sắp to gần bằng hai ngón tay! Hơn nữa, hai lỗ nhỏ vết thương đang rỉ mủ...

Sưng to như vậy, mà còn không đau cũng không ngứa. Tôi sợ hãi đưa tay sờ lên, một chút cảm giác cũng không có.

Tôi sợ hãi, Tôn lão nhị nhìn thấy cũng sợ hãi. Anh ta hỏi tôi buổi sáng đã làm gì, sao mà còn luyện ra Nhất Dương chỉ!

Tôn lão tam nói còn chờ gì nữa, nhanh đến bác sĩ khám đi!

Họ gọi Tôn lão đại tới giúp tôi. Tôn lão đại quen thuộc với khu vực này hơn chúng tôi. Anh ta đưa tôi đến một phòng khám nhỏ cách khách sạn không xa.

Bác sĩ ở phòng khám cũng nhìn đến ngây ngốc. Ông ta nói bản thân hành nghề y hơn 20 năm, cũng chưa từng thấy ngón tay ai sưng tấy như thế này. Bác sĩ ở phòng khám không dám chữa trị cho tôi.

Không biết bị thứ gì cắn, cũng không dám uống thuốc chống viêm bừa bãi, ông ta kêu chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện, sưng tấy thành như thế này, không xong sẽ cắt cụt.

Vừa nghe có thể phải cắt cụt, tôi rất sợ hãi.

Nhị ca nói là bị chuột cắn, chuột cắn một cái sao có thể cắt cụt? Đây là chuột độc sao?

Không còn cách nào khác, tôi lại đến Bệnh viện Nhân dân số 1 Thuận Đức.

Bác sĩ trong phòng cấp cứu cau mày, ông ta nhìn ngón tay sưng tấy của tôi nói: “Nhiệt độ cơ thể bình thường không bị cảm nhiễm, trước tiên chụp X-quang, xem xem do ứ nước hay gì, sao lại sưng tấy lên như thế này?”

Chụp hình đưa cho bác sĩ, xem xong bác sĩ nói: “Là nước tích tụ, vết thương hơi nhiễm trùng,” Ông ta còn hỏi tôi có thấy khó chịu không, tôi lắc đầu nói không.

Sau đó, bác sĩ dùng kim trong hộp châm cứu chọc vào hai lỗ nhỏ trên ngón tay tôi, tôi cũng không thấy đau.

Ông ta bóp nhẹ, rất nhiều chất lỏng màu trắng vàng lập tức chảy ra.

Chích nước ra, ngón tay tôi lập tức nhỏ lại, bác sĩ lại kê đơn amoxicillin, bảo tôi trở về uống hai viên và không được ăn cay.

Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi trở về khách sạn.

"Tay của cậu không sao rồi chứ, Vân Phong?" Lão thủ lĩnh hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn ngón tay đã không còn sưng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Chắc không sao rồi thủ lĩnh, không đau cũng không ngứa.”

Vương thủ lĩnh gật đầu, rồi lại nói với Tôn lão nhị.

"Lão nhị, buổi sáng tôi đã nghiên cứu qua kỹ càng, đồng thời gọi điện cho một số chuyên gia trong ngành, chúng tôi thống nhất ý kiến cho rằng, có thể do nước đọng làm sập ngôi mộ chính, hoặc có thể vẫn còn chôn ở nơi khác."

"Vân Phong, cậu đi nghỉ ngơi trước đi. Lão nhị, cậu đi theo tôi, chúng ta thảo luận một chút."

Trở về phòng mình, uống thuốc chống viêm rồi nằm trên giường, tôi cảm thấy hơi mệt, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Tôi nằm mơ, mơ thấy cái chum nước lớn trơ trụi đó.

Có một bàn tay người phủ đầy thịt thối rữa, từ từ thò ra từ trong lỗ thủng và tóm lấy cổ tay tôi!

"A!"

Tôi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng và lưng ướt đẫm.

Cảm thấy tay có chút khác thường, tôi nhìn xuống.

Lúc đó, ngón tay của tôi... ngón tay...

Lại sưng to tích nước.

Hơn nữa có vẻ còn nghiêm trọng hơn trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK