• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi lại vội vã đến bệnh viện, buổi sáng mới đi buổi chiều lại tới, khi bác sĩ nhìn thấy ngón tay sưng tấy của tôi, ông ta cũng rất sốc.

Lần này, ngoài việc châm kim rút nước, bác sĩ còn lấy máu, nói phải làm xét nghiệm bệnh lý gì đó, xem xem có bị nhiễm vi khuẩn gì không.

Kết quả xét nghiệm nhanh nhất phải ngày hôm sau mới cho ra, bác sĩ dặn tôi phải uống thuốc chống viêm đúng giờ, có thể sợ amoxicillin không có tác dụng, bác sĩ lại kê cho tôi một loại thuốc chống viêm đắt tiền có bao bì bằng tiếng Anh.

Tối đến trở về khách sạn, thủ lĩnh nói với tôi rằng: "Vân Phong, đêm nay cậu không cần phải xuống hố, ở nhà nghỉ ngơi một đêm, nhiệm vụ chính của chúng ta trong hai ngày này là tìm ra ngôi mộ chính," Ông ta bảo tôi ở lại trông nhà.

Sau nửa đêm, ngón tay bị cắn của tôi lại sưng lên, lần này không chỉ sưng tấy rỉ nước, mà còn bắt đầu đau, cơn đau này là từng cơn, mỗi lần cách nhau khoảng 20 phút.

Chúng tôi bao một khách sạn nhỏ, hiện tại trong khách sạn chỉ có hai vị khách trọ, tôi và Nốt Ruồi.

Tôi biết anh em nhà họ Tôn và thủ lĩnh đang tìm ngôi mộ chính, nên không dám quấy rầy họ, sau nửa đêm tôi ôm ngón trỏ sưng tấy, lăn qua lăn lại đau đớn, căn bản không thể ngủ được.

Tôi lẻn ra ngoài, muốn xem xung quanh còn có hiệu thuốc nào mở không. Tôi muốn mua một ít thuốc giảm đau.

Năm ấy mua sắm trực tuyến còn chưa phổ biến, cũng chưa có dịch vụ giao thuốc trực tuyến, tôi không quen với cuộc sống ở Thuận Đức, nên chỉ đi dọc theo khách sạn về phía bắc, hỏi những người tôi gặp trên đường, xem có hiệu thuốc nào mở cửa gần đây không.

Hỏi thăm thì được rồi, kết quả đến nơi thì thấy hiệu thuốc đã đóng cửa từ sớm, hoàn toàn không có hiệu thuốc nào mở cửa 24/24.

Đúng lúc, tôi phát hiện nơi mình đang ở cách nhà Lý Tĩnh ở khu Nam Sơn không xa, rất gần, từ đây tôi có thể nhìn thấy cây cầu vòm trên hào nước.

Lý Tĩnh là người địa phương, tôi chỉ muốn xem nhà họ có thuốc giảm đau không, nếu không tôi sẽ phải đi bộ rất xa đến bệnh viện.

Đến nơi, gõ cửa vài lần thì mẹ Lý ra mở cửa cho tôi.

"Tiểu... Tiểu Hạng? Muộn vậy rồi, sao cháu lại đến đây?" Mẹ Lý ngạc nhiên hỏi tôi.

Tôi nói: "Dì à, Lý Tĩnh có ở nhà không, cháu muốn hỏi thử nhà dì có thuốc giảm đau không, cháu tình cờ đi ngang qua đây, tới mượn một ít."

“Thuốc giảm đau?”

“À, có, có, cháu theo dì,” Bà dẫn tôi vào nhà.

"Tiểu Tĩnh, con ngủ chưa? Mở cửa đi," Mẹ Lý gõ cửa mấy cái, quay người lại nói với tôi, thuốc ở trong ngăn kéo phòng Lý Tĩnh.

Tôi sợ làm người khác sợ nên cứ đút tay vào túi quần, mẹ Lý cũng không nhìn thấy.

“Tới đây mẹ, làm gì mà muộn thế?” Lý Tĩnh mặc bộ đồ ngủ vịt Donald, dụi mắt mở cửa cho tôi.

"Hạng... Hạng Vân Phong? Sao cậu lại tới đây?" Lý Tĩnh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.

"Bạn con nói tới mượn một ít thuốc giảm đau, mẹ nhớ trong tủ dưới bàn con có, con đi tìm cho Tiểu Hạng, trong nồi còn nước đun sôi, mẹ phải đi đổ vào phích nước nóng." Mẹ Lý dặn dò xong với Lý Tĩnh thì quay người rời đi.

Bộ đồ ngủ vịt Donald mà Lý Tĩnh đang mặc không dài, chỉ che đến trên đùi, khi cô ấy cúi xuống tìm thuốc trong ngăn kéo, tôi không dám nhìn, vì góc độ.

Lúc đó tôi vẫn còn là trai vị thành niên, kết quả càng không nhìn tôi ngược lại càng xấu hổ, cuối cùng mặt đỏ bừng lên.

"Cậu sao vậy? Mặt đỏ như vậy?" Lý Tĩnh tìm thuốc giảm đau rồi quay lại hỏi tôi với vẻ khó hiểu.

Tôi đang định nói thì vừa lúc chỗ ngón tay lại truyền đến cơn đau nhức dữ dội, như thể có một con dao nhỏ đang cắt vào thịt tôi.

"Không... không có gì..." Tôi đau đến trán toát mồ hôi.

"Tôi... tôi đi đây!" Tôi cầm lọ thuốc từ tay Lý Tĩnh rồi chạy ra khỏi nhà cô ấy.

Cách nhà Lý Tĩnh không xa có một vòi nước, không biết là của nhà ai, nhưng dù sao cũng có nước, tôi trực tiếp hứng nước uống ba viên thuốc giảm đau.

Nghỉ một lúc, tôi vẫn thấy đau, nên uống thêm hai viên nữa, lúc này mới cảm thấy đỡ đau hơn.

Tựa người bên ao nước, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh toàn thân, đầu cũng nặng trĩu, mí mắt giật giật, trên người không còn chút sức lực.

Lúc đó tôi nghĩ, mình có phải sắp chết, có lẽ sắp chết rồi.

Tôi co ro bên cạnh ao nước, răng đánh lập cập vì lạnh, người toát mồ hôi, sau đó tôi đã ngất đi.

Lúc đó ngủ không bao lâu, khi tỉnh dậy tôi phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Lý Tĩnh.

"Cậu tỉnh rồi! Tay cậu bị làm sao vậy, làm tôi sợ chết khiếp! Nếu không phải tôi cảm thấy có gì đó không ổn liền ra ngoài xem, cậu đã xảy ra chuyện rồi, biết không?" Lý Tĩnh nhìn tôi với vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.

Lúc này mẹ Lý bưng bát nước bước vào, nhìn tôi đang nằm trên giường hỏi: "Tiểu Hạng, sao vừa rồi cháu không nói? Tay cháu sao vậy?"

Tôi ấp úng nói: “Dì à, tay cháu có thể bị rắn cắn.”

"Có thể bị rắn cắn? Là loại rắn gì?" Mẹ Lý tỏ vẻ kinh ngạc.

Tôi lắc đầu nói không biết.

"Thế này không được, nhà dì không có xe, nơi này còn cách bệnh viện rất xa, bây giờ trời vẫn còn khuya, phòng khám và hiệu thuốc đều đóng cửa. Tiểu Hạng, chuyện này cháu không thể trì hoãn. Tiểu Tĩnh, con dìu Tiểu Hạng, chúng ta đến để bà Lưu nhìn xem."

Trên đường đi Lý Tĩnh giải thích với tôi rằng, bà Lưu là người Quảng Tây, từ Miêu trại Thập Vạn Đại Sơn gả tới đây, nhà bà Lưu có cây thuốc, bà rất giỏi chữa rắn độc cắn, khi trước có một người bị rắn ngũ bộ xà cắn, trong kho bệnh viện đúng lúc không có huyết thanh rắn ngũ bộ xà, kết quả bà Lưu đã dùng cây thuốc nhà bà chữa khỏi một cách thành thạo, rất là thần kỳ.

Đi bộ từ nhà Lý Tĩnh đến nhà bà Lưu mất 40 phút, trong khoảng thời gian này, tôi lại phát tác một lần, năm viên thuốc giảm đau vẫn có tác dụng, tôi miễn cưỡng có thể chịu được.

Ngôi nhà bà Lưu ở rất cũ, Lý Tĩnh nói năm sau nơi này có thể sẽ bị dỡ bỏ vì nhà không an toàn. Mẹ Lý gõ cửa hồi lâu, một bà lão mới từ từ mở cửa cho chúng tôi.

Mẹ Lý đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích đến, mẹ Lưu vừa nghe tôi bị rắn độc cắn, bà vội vàng gọi chúng tôi vào nhà.

Bà Lưu đã ngoài 70, trong nhà nồng nặc mùi phân không giặt sạch, trên giường còn có một ông lão đang nằm, trên người đắp chăn dày, hình như sức khỏe không được tốt lắm.

Nhìn thấy ngón tay sưng thành Nhất Dương chỉ của tôi, rồi lại nhìn hai lỗ nhỏ lưu lại sau khi bị cắn, sắc mặt bà Lưu dần tối sầm lại.

"Chàng trai, tôi hỏi cậu, cậu có chắc là nhìn thấy mình bị rắn cắn không? Bị cắn ở đâu?"

Tôi chắc chắn sẽ không nói mình bị cắn khi trộm mộ trước mặt Lý Tĩnh, nên tôi ngập ngừng nói dối: “Tôi... tôi bị cắn ở nhà.”

"Nhà?" Bà Lưu nhìn chằm chằm vào tôi, nói với ý vị sâu xa: "Tôi nghĩ trong nhà không có loại rắn này đâu..."

Bà Lưu xua tay ra hiệu cho Lý Tĩnh và mẹ Lý ra ngoài trước, bà ta có chuyện muốn nói riêng với tôi.

Sau khi họ tạm thời đi ra ngoài, bà Lưu nhìn tôi lắc đầu nói: “Chàng trai, tôi nói rõ nhé, thứ cắn cậu không phải rắn. Cậu đã đến bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói với cậu thế nào?"

"Bà à, trước đó bác sĩ nói cháu bị phù nề, sau đó bác sĩ lại bảo cháu trích máu, nói phải làm xét nghiệm bệnh lý vi khuẩn gì đó, xem có phải bị nhiễm trùng hay không."

Nghe tôi nói xong, bà Lưu cười khẩy nói: “Đợi bọn họ tìm ra nguyên nhân, cơ thể cậu gần như cũng lạnh cóng rồi.”

"Ở nhà căn bản không thể nào có thứ như vậy, ngay cả núi trọc rừng già cũng không có. Thứ cắn cậu là một loại Địa Giác Tiên có sừng trắng. Trong Thập Vạn Đại Sơn, người Miêu thế hệ trước nói thứ này tên là Thi Giác Tiên.”

"Chúng chỉ có thể sống ở trong mồ người chết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK