• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn lão đại trước khi rời đi chỉ mang đi một món đồ đồng, nói là hàng mẫu để người ta xem, lần này khác với thường lệ, đồ đồng trộm ra có tới mấy chục bộ, người không đủ thực lực căn bản không ăn được.

Mà suy nghĩ của Vương thủ lĩnh là xử lý gọn trong một lần, đổi lấy tiền và rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Không ngờ mấy ngày liền đều không có tin tức gì truyền tới, khiến đội chúng tôi cả ngày phấp phỏng, hoài nghi có phải xảy ra chuyện gì rồi, Tôn lão đại có phải bị người bắt rồi.

Mấy ngày này Tôn lão tam rất ít khi ra ngoài, nhốt mình trong phòng khách sạn, ngày ngày vẽ thứ gì đó trên tờ giấy trắng, tôi thấy qua vài lần, thực ra liếc mắt cũng nhìn ra được, đường vẽ trên tờ giấy trắng là cánh cửa đá địa cung, trước kia Tôn lão tam từng có kinh nghiệm mở đá chắn cửa, nhưng một tảng đá to và nặng như vậy, anh ta cũng không có cách gì được.

Tôi biết anh ta cố chấp với đá phong cửa như vậy là tự làm tê liệt mình, tự an ủi mình. Thứ chúng tôi hợp sức cũng khó mà mở ra được, một mình nhị ca có thể đẩy ra không?

Anh ta như vậy là chứng bệnh thần kinh.

Lấy một ví dụ phổ biến, chẳng hạn có một người trên người chỉ có 10 tệ, nhưng người này cứ đến một cửa hàng quần áo hàng hiệu đắt tiền nhất, nhân viên có biết cũng không thể đuổi người đi được, thế nên người này liên tục thử nhiều kiểu quần áo mà anh không thể mua nổi trong tiệm. Tôn lão tam bây giờ chính là trạng thái như vậy, chúng tôi cũng không biết nên khuyên giải anh ấy như thế nào.

Ngày thứ ba tôi đi tìm Lý Tĩnh, vì chợt nhớ hôm nay là sinh nhật của Lý Tĩnh. Không biết nhà cô ấy bây giờ có còn người đến đòi nợ hay không. Dù sao ở trong khách sạn cũng chỉ ngồi đợi không, nên tôi định đi giúp Lý Tĩnh tổ chức sinh nhật, nhân tiện tặng quà sinh nhật cho cô ấy.

Hồi đó máy nghe nhạc rất phổ biến, chính là loại dạng hộp nhét băng, giới trẻ bây giờ chưa bao giờ sử dụng. Phải biết rằng thời đó ai có một chiếc máy nghe nhạc thì phải cố tình để lộ ra, một tay cầm máy nghe nhạc 250 gr, cố tình để lộ dây tai nghe ra ngoài, thì bạn sẽ là chàng trai đẹp nhất, sẽ có rất nhiều cô gái quay đầu lại nhìn bạn.

Có hai bài hát đặc biệt nổi tiếng vào thời điểm đó, một là Mi phi sắc vũ của Trịnh Tú Văn. Bài hát này mỗi lần nghe đều rất nghiện.

Một bài nữa có tên là Cô gái phía bên kia nhìn qua đây do Nhậm Hiền Tề hát. Còn những bài nổi tiếng sau này là "Chuột yêu gạo" và "Cầu Phật" thì phải đến mấy năm sau.

Tôi đã bỏ ra hơn mấy trăm tệ đến cửa hàng đĩa nhạc mua một chiếc máy nghe nhạc nhãn hiệu Sony, tất nhiên, cuốn băng là không thể không mua. Lúc đó thứ này thực sự đắt, người nào năm đó bán những thứ này đúng là kiếm được bộn tiền.

Số tiền này đều là kinh phí thủ lĩnh cho tôi, tôi không tiêu hết mà để dành lại, quả thực một phen xót của.

Vào đầu thiên niên kỷ, Gia tộc Táng Ái lưu hành toàn diện, Sát Mã Đặc* đầu tóc pháo hoa phối với quần jean rách, quả thật ngốc không không thể tả, nhưng Lý Tĩnh lại cứ rất hứng thú với những thứ này.

*Sát Mã Đặc: kiểu tóc kỳ dị, ăn mặc lòe loẹt và lập dị, trang điểm đậm và khí chất kỳ lạ.

Đến nơi, mẹ Lý đi làm ở văn phòng bên sông, chỉ còn Lý Tĩnh ở nhà một mình.

"Lý Tĩnh, tặng cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ và ngày càng xinh đẹp," Tôi tặng máy nghe nhạc cho Lý Tĩnh ngay khi bước vào cửa.

"Cảm ơn cậu," Lý Tĩnh đỏ mặt nhận lấy chiếc máy nghe nhạc, bầu không khí giữa hai chúng tôi nhất thời có chút ngượng ngùng, vì cả hai đều nghĩ đến chuyện xảy ra trong khách sạn nhỏ đêm đó. Trong khách sạn nhỏ tôi đã bỏ chạy vì sợ hãi.

Lúng túng được một lúc, Lý Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Vân Phong, cậu học ở trường THPT số 1, tôi đang làm bài thi, có một vài phương thức toán học tôi không biết, cậu dạy tôi nhé, mẹ tôi cũng nói bảo cậu dành ít thời gian dạy kèm bài vở cho tôi."

Mặt tôi lúc đó tối sầm lại.

Tôi nào biết phương thức toán học gì. Tôi căn bản không phải là học sinh của trường THPT số 1. Đó đều là tôi nói dối cô ấy. Phương thức toán học tôi không biết, ngược lại tôi biết trộm mộ, nhưng những thứ này cũng không dám dạy cô ấy.

Nhận lấy bài thi, nhìn bên trên như bùa vẽ quỷ nòng nọc thiên thư, trán tôi đổ mồ hôi, hoàn toàn không hiểu.

Cô ấy đưa cho tôi cây bút bi: “Làm thế nào hả Vân Phong, cậu viết ra các bước cho tôi đi.”

Tôi nhớ mình khi đó đã viết lên tờ giấy thi, nhưng cụ thể đã viết gì không nhớ, hình như trước tiên tôi vẽ một hình tròn rồi lại vẽ một hình vuông, dù sao cũng chỉ là viết bừa thôi.

Nhìn kiệt tác của tôi trên giấy, Lý Tĩnh há hốc miệng, cô ấy không hiểu hỏi tôi đây là cách giải gì.

Lúc đó tôi đã nói dối cô ấy rằng, đây là chương trình học sau này, cái này cậu chưa học tới, khi nào học tới cậu sẽ hiểu.

Chúng tôi trò chuyện một chập, lại có thêm hai người bạn học của Lý Tĩnh đến chúc mừng sinh nhật cô ấy. Đó là hai nam sinh. Một người tóc nhuộm đỏ toàn bộ, duy chỉ có một mảng tóc trước trán nhuộm thành màu vàng. Cậu ta mặc quần gắn dây sắt. Đây là một thiếu niên Sát Mã Đặc.

"Lý Tĩnh, happy birthday," Tóc Vàng cười đưa một cái bánh kem nhỏ tới.

Lý Tĩnh lập tức nhận lấy nói: “Cảm ơn cậu Vương Cường, khiến cậu tốn kém rồi, còn mua bánh kem cho tôi.”

Tóc Vàng thổi tung tóc trước trán: “So easy, dễ như ăn bánh, có là gì đâu.”

Nhìn tên Tóc Vàng gần bằng tuổi này, lúc đó tôi tức giận không chỗ phát tiết.

Mẹ kiếp một cái bánh ngọt, ba mươi mấy tệ là cùng, máy nghe nhạc Sony của tôi mua tới 800 tệ, thế này Lý Tĩnh cũng không nói với tôi tốn kém, cái bánh kem của cậu là cái thá gì?

"Đi thôi, tôi sẽ sắp xếp, đến Quán cơm Star trước trường chúng ta, tôi đặt giúp Tiểu Tĩnh cậu một bàn rồi," Tóc Vàng nói xong nhìn tôi với vẻ đắc ý.

"Cảm ơn cậu Vương Cường, vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm. Đi thôi Vân Phong, chúng ta cùng đi." Lý Tĩnh kéo cánh tay tôi.

Thấy vậy, Tóc Vàng có chút không vui, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn tôi.

Quán cơm Star nằm ngay đối diện trường THPT số 3. Chủ yếu phục vụ lãnh đạo trường và học sinh giàu có của trường THPT số 3. Đây được coi là một quán cơm sang trọng ở địa phương và chỉ đứng sau KFC trong mắt học sinh.

Tóc Vàng khi đó vì lấy lòng Lý Tĩnh, cũng coi như bỏ vốn. Sau này tôi ước tính, bữa ăn này chắc chắn sẽ tiêu tốn của cậu ta một tuần tiền ăn.

Thời gian gọi đồ ăn đã xảy ra một sự việc thú vị, để tôi kể cho mọi người nghe, đó là sự thật, tôi thề, nó rất giống với tiểu phẩm Tiểu Thẩm Dương sau này.

Lúc bắt đầu gọi món.

Tóc Vàng gọi một đĩa sò tỏi, nhân viên phục vụ nói xin lỗi, hôm nay sò đã bán hết rồi.

Tóc Vàng cau mày lại gọi một đĩa gà chặt miếng, nhân viên phục vụ nói xin lỗi, hôm nay chợ bán thức ăn không mở cửa, nên không mua được gà.

Tóc Vàng đập thực đơn: “Vậy Quán cơm Star của các người có món gì?”

Nhân viên phục vụ cười nói, có những món ăn thường ngày ở nhà chính gốc.

Vì vậy, chúng tôi đã gọi các món ăn thường ngày ở nhà chính gốc, gọi tổng cộng năm món, một khoai tây xào chua cay, một đậu hũ ma bà, một gà Kung Pao, còn có cà tím nướng và trứng xào rau hẹ, cuối cùng còn lấy thêm ba chai nước ngọt Jianlibao.

Tổng cộng có bốn người, rõ ràng là Tóc Vàng không lấy Jianlibao cho tôi.

"Nào, chúc Tiểu Tĩnh sinh nhật vui vẻ." Đồ ăn vừa được mang lên, Tóc Vàng liền cụng ly với Lý Tĩnh.

“Vân Phong, cậu uống của tôi đi,” Lý Tĩnh đưa chai của cô ấy cho tôi.

“Không cần, nếu muốn uống tôi tự mua được,” Tôi lại đẩy cho Lý Tĩnh.

Thấy hai người chúng tôi thấp giọng nói chuyện, Tóc Vàng nói lời quái gở: "Này cậu kia, nhìn bộ đồ rách rưới và kiểu tóc bết bát của cậu kìa. Trước đây cậu từng uống Jianlibao rồi sao? Hả, haha."

Ánh mắt tôi lạnh đi, vừa định đứng dậy nổi cáu.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ cửa quán cơm truyền tới.

"Vân Phong? Sao cậu lại tới đây? Vừa rồi thấy sắc mặt cậu không tốt, làm sao vậy?"

Nhìn thấy mấy người đi tới, tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.

"Không có gì chị Ngọc, em cùng bạn đến ăn cơm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang