• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến hai người, một nam một nữ này. Nam tên là Diêu Văn Sách, nữ tên là Diêu Ngọc Môn.

Tôn lão tam nói rõ tình hình khi đó cho họ. Vương thủ lĩnh cũng bày tỏ quan điểm của mình.

Người nữ Diêu Ngọc Môn nghe xong gật đầu nói: “Vương thủ lĩnh, ông nói đúng, gần giống quan điểm của chúng tôi. Một người sống sờ sờ không thể nào tự dưng biến mất, rất có thể đã rơi vào nơi nào phía dưới."

Vương thủ lĩnh trầm giọng nói: “Diêu cô nương, ý cô là phòng tai tây còn có không gian? Vậy tại sao trước đó trên mặt đất lão tam không phát hiện?”

Diêu Ngọc Môn lắc đầu nói: “Không nhất thiết, Vương thủ lĩnh ông nhìn đi.”

Chị ta lấy giấy bút mang theo bên người ra, vẽ một hình chữ thập trên tờ giấy trắng.

Chị ta dùng tay chỉ vào hình chữ thập nói: “Vương thủ lĩnh, đây là chế thức phổ biến của mộ Tây Chu. Mọi người nói, ngoại trừ phòng tai đông và phòng tai tây, con đường phía trước đã bị chặn, không phát hiện ngôi mộ chính, đúng chứ? Vậy nên, đây không phải là hình chữ thập, nó là hình chữ T, đúng chứ?"

Vương thủ lĩnh nhìn phác họa trên giấy, trầm ngâm nói: "Ý của cô là... phía trước đã chìm xuống? Không đúng đâu, nếu như vậy, làm sao có thể không nhìn thấy?"

Người nữ lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Thủ lĩnh, không biết ông có từng nghe qua phương pháp chôn cất Hồn thiên hạ táng và Dương tràng đề tấu chưa?"

"Dương tràng đề tấu!" Tôi không khỏi kêu lên: "Làm sao có thể! Phương pháp mai táng chống trộm này không phải thời nhà Hán mới phát minh ra sao! Đây là mộ Tây Chu mà!"

Người phụ nữ quay đầu lại liếc nhìn, có thể do thấy tôi còn quá trẻ, nghe thấy lời tôi nói, chị ta có vẻ hơi ngạc nhiên.

Sau đó, chị ta nhìn tôi lắc đầu cười nói: “Anh bạn nhỏ khá có kiến thức đấy. Bây giờ chị đây nói cho cậu biết, lời cậu nói không hoàn toàn đúng, Dương tràng đề tấu phổ biến vào thời nhà Hán. Lưu ý rằng là phổ biến chứ không phải là phát minh.”

"Phương pháp này vào cuối thời nhà Thương đã xuất hiện hình thức ban đầu, vào đầu thời Tây Chu đã được sử dụng. Dương tràng đề tấu của thời nhà Hán so với Tây Chu, nó thực sự không đáng kể..."

Lời nói của chị ta làm sáng tỏ điểm mù kiến thức của tôi, vấn đề này không được đề cập trong sách, nên tôi thực sự không biết, tôi còn nghi ngờ rằng người phụ nữ này đang nói dối và khoác lát, tuy nhiên, đây là cao thủ mà Vương thủ lĩnh tìm tới, tôi không dám đánh giá thấp họ.

Người đàn ông đeo kính râm luôn ở bên lắng nghe lúc này lên tiếng.

Anh ta lắc đầu nói: "Có thể mọi người đã đi sai hướng. Mọi người chỉ kiểm tra hai bên, nhưng lại không để ý đến bức tường đá ngay phía trước."

Vương thủ lĩnh mở miệng nói: "Tôi tin cậu, nếu đã như vậy, thì tối nay chúng ta hành động? Hai người đến vội, có thể không mang theo đủ dụng cụ nhỉ? Cần gì? Tôi sai người đi chuẩn bị."

Người đàn ông lắc đầu nói: "Không cần dụng cụ, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Không biết bên dưới có tình huống thế nào, chuẩn bị thêm chút lương khô, phòng trước không có hại gì. Trời tối chúng ta sẽ xuống hố."

“Ừm, được,” Vương thủ lĩnh nghiêng đầu dặn dò tôi: “Vân Phong, cậu đi chuẩn bị một ít nước khoáng và lương khô, tranh thủ trở về trước khi trời tối. Tối đến cậu và lão tam đi theo hai người này, nghe theo sai khiến, mọi người xuống dưới đi tìm lão nhị.”

"Dạ, thủ lĩnh, ông không đi sao?" Tôi nghi ngờ hỏi ông ta.

Ông ta lắc đầu nói: “Tôi không đi được. Tôi luôn cảm thấy hai ngày nay có người khác chú ý tới khách sạn. Vì sự an toàn của đội, tôi phải ở lại trên này để trù tính toàn bộ tình hình chung.”

"Ồ, được rồi," Tôi gật đầu nửa hiểu nửa không.

Vương thủ lĩnh ra tay rất hào phóng. Ông ta đưa cho tôi 1000 tệ để mua lương khô và vật dụng thực tế, còn bảo tôi mua mấy chiếc đèn pin chống nước và dao găm tốt nhất. Ông ta nói lần này thời gian dài, chẳng may đèn đội đầu có vấn đề, cũng có dự bị, không thể lần mò trong bóng tối.

Buổi chiều tôi cầm 1000 tệ chạy ra ngoài mua đồ. Phía sau trường cấp 2 số 3 Thuận Đức 200m có một cửa hàng kim khí rất lớn, lớn nhất ở Thuận Đức.

Tôi nói thẳng với ông chủ rằng tôi muốn mua đèn pin chống nước ánh sáng mạnh tốt nhất.

Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên. Ông ta bất ngờ nói: “Cậu bạn, đèn pin chống nước tốt nhất là nhãn hiệu của Đức, sản phẩm quân sự, không hề rẻ, giá phải hơn 200.”

Tôi lập tức móc ra một xấp tiền: “Cháu muốn mua 4 chiếc.”

"4 chiếc!" Ông chủ trừng mắt nói: "Nhóc con, cậu thật nhiều tiền, chờ một chút, tôi lập tức đi lấy cho cậu."

"Hạng Vân Phong!"

"Sao cậu lại ở đây!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng, tôi quay lại thì thấy đó là Lý Tĩnh và một bạn học nữ.

Nhìn xấp tiền dày cộm trong tay tôi, Lý Tĩnh kinh ngạc nói: “Hạng Vân Phong, cậu có nhiều tiền như vậy à… Nhà cậu làm nghề gì?” Lý Tĩnh nói xong, bạn học nữ kia cũng tò mò nhìn đánh giá tôi.

"Tôi... tôi..." Tôi ấp úng, đỏ mặt, nhất thời không nói nên lời. Tôi không ngờ lại gặp được Lý Tĩnh ở đây.

Tôi xua tay nói dối: “Không có gì, cha mẹ tôi chỉ kinh doanh quần áo nhỏ thôi, haha.”

“Ồ, vậy à.”

Lý Tĩnh chạy ra tiệm kim khí. Cô ấy nhìn xung quanh và vẫy tay với tôi: "Hạng Vân Phong, cậu ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cậu."

“Sao vậy, Lý Tĩnh?” Cô ấy kéo tôi vào góc tường.

Không ngờ là Lý Tĩnh đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước nói: “Hạng Vân Phong, tôi biết nhà cậu giàu có, cậu... cậu có thể cho tôi mượn 50.000 tệ được không…” Nói đến sau cùng, giọng cô càng lúc càng nhỏ.

Không đợi tôi nói gì, Lý Tĩnh đã cắn môi nói: “Chỉ cần cậu cho tôi mượn tiền, tôi… tôi sẽ là người của cậu…”

“Hả?” Tôi khi đó cảm thấy mình như bị sét đánh.

Cô ấy chợt ôm tôi, khóc nói: “Tôi cầu xin cậu, đêm qua người đòi nợ lại đến, còn đánh mẹ tôi, nói nếu tôi còn không trả tiền, thì sẽ ném mẹ tôi xuống sông.”

Đây là lần đầu tiên tôi ôm con gái, nhưng không sẽ theo phương thức này.

Lý Tĩnh càng khóc nhiều to, cô ấy thực sự sợ hãi, dù sao khi đó cô ấy vẫn chỉ là một cô gái chưa đầy mười tám tuổi.

Thấy tôi có thể dễ dàng lấy ra 1000 tệ, cô ấy nghĩ rằng nhà tôi làm ăn lớn.

Thấy tôi rề rà không nói lời nào, Lý Tĩnh cắn răng nói: "Nếu cậu không chịu giúp tôi thì tôi sẽ đi bán, tôi đi làm tiểu thư! Tôi sẽ đi ngủ với lão gia!"

Tôi giật mình, vội nói với cô ấy: "Tuyệt đối đừng làm như vậy! Tôi giúp cậu là được rồi."

Nghe thấy tôi sẽ giúp, Lý Tĩnh ngừng khóc. Cô chạm vào tay tôi nói: "Vậy... vậy khi nào cậu đưa cho tôi 50.000 tệ..."

“Có thể đợi một tuần được không?” Tôi muốn xuống hố trước, sau khi tìm được nhị ca thì mượn tiền thủ lĩnh.

Lý Tĩnh lập tức gấp giọng nói: "Không được! Những người đó nói chỉ cho nhà chúng tôi 3 ngày! Bây giờ cũng đã qua 2 ngày rồi! Tối nay tôi phải dùng đến."

Từ biệt Lý Tĩnh, tôi xách theo đồ đã mua xong trở về với lòng nặng tâm sự. Tôi không biết nên mở miệng với thủ lĩnh thế nào.

Bởi vì tôi không có tiền, chứ đừng nói đến 50,000 tệ.

Nhưng Lý Tĩnh và mẹ cô ấy đã cứu tôi.

"Vân Phong về rồi à. Đồ đều mua hết rồi chứ?" Sau khi trở về thủ lĩnh hỏi tôi.

“Dạ, mua hết rồi,” Tôi gật đầu và đặt chiếc túi lên bàn.

Thủ lĩnh đang ngồi trên ghế, thổi hơi nóng uống trà.

Nhiều lần tôi muốn nói lại thôi, không thể mở miệng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK