Đại địa cung cấp quốc gia, đây là những lời ban đầu của Diêu Ngọc Môn vào thời điểm đó.
Thứ khai quật có chữ cấp quốc gia, tất nhiên cũng là thứ cấp quốc gia.
Văn vật cấp quốc gia là gì?
Bình thường các vị có thể ít tiếp xúc với đồ cổ, vì vậy để tôi nói cho mọi người nghe vậy.
Trọng khí đại quốc, độc nhất vô nhị! Đây chính là văn vật cấp trấn quốc.
Theo xếp hạng của Bảo tàng Cố Cung mà nói, chính là văn vật quốc gia nhất đẳng giáp thượng, văn vật quốc gia nhất đẳng, văn vật cấp quốc nhị đẳng, văn vật quốc gia tam đẳng và văn vật bình thường.
Thứ như Kim Lũ Ngọc Y cũng chỉ định đến nhất đẳng giáp thượng. Điều này là vì Kim Lũ Ngọc Y không phải độc nhất vô nhị, cho đến nay, theo thống kê chính xác, tổng cộng có 21 bán bộ được phát hiện.
Những văn vật cấp quốc gia đó đều phải cao hơn Kim Lũ Ngọc Y. Tương tự như Trường Tín cung đăng đều là trọng khí quốc gia độc nhất vô nhị. Chẳng hạn như, Tư mẫu mậu đỉnh, Tứ Dương Phương Tôn, bộ chuông nhạc Tăng Hầu Ất, Thanh Đồng Huyết Phương Lũy, Mã đạp phi yến đều vậy.
Vì sao lúc đó Diêu Ngọc Môn lại muốn bỏ cuộc?
Ở thời đại này, loại đồ này không thể xuất ngoại, chỉ có thể lưu thông trong thị trường nội địa, nhưng cũng không ai dám thu mua, bởi vì dù có đến buổi đấu giá lớn đến đâu, người mua hay người sưu tầm ghê gớm cỡ nào, thường chỉ có một kết quả cuối cùng.
Được lưu giữ vĩnh viễn tại Bảo tàng Quốc gia.
Thứ này một khi xuất thế, cơ quan chức năng nhất định sẽ điều tra đến cùng, cuối cùng sẽ tặng thêm một gói quà quyền cư trú vĩnh viễn suốt đời trong nhà tù.
Rong ruổi trong nghề trộm mộ 46 năm, Diêu Văn Trung, Diêu sư gia được gọi là Quỷ nhãn đoạn long mạch, ăn một phát súng vào ngày 17 tháng 10 năm 2017. Điều mà người bình thường không biết là chính vì ông ta đã chạm vào thứ không nên chạm vào...
Diêu Ngọc Môn muốn bỏ cuộc vì sợ hãi, nhưng như vậy anh em nhà họ Tôn sẽ không vui.
Không khí lúc đó rất căng thẳng, Diêu Văn Sách tóc húi cua tỏ ra u ám và sợ hãi, hai bên bất đồng quan điểm và gây chiến với nhau.
Bạn hỏi tôi lúc đó có sợ không?
Thành thật mà nói, lúc đó tôi sợ hãi 7 phần và 3 phần tò mò. Thứ sợ hãi không cần phải nói nhiều. Điều tôi tò mò là bên trong cánh cửa đá phía sau địa cung rốt cuộc sẽ có cảnh tượng thế nào? Bên kia giống như có một thế giới chưa được biết đến, trong đó có văn vật cấp quốc gia nào chưa được khám phá không?
Không thể biết được.
Chúng tôi lúc đó chỉ là một đội nhỏ của phái phương Bắc, trên đường lúc đó có rất nhiều bang hội mạnh hơn chúng tôi, cho dù có mở được cửa địa cung, cho dù có phá giải đá chắn cửa xông vào, chúng tôi không thể gánh nổi hậu quả này. Bởi vì đồ vật bên trong cửa đá giống như bom hẹn giờ, nếu dám lấy ra hoặc bán đi thì coi như xong đời.
Tín hiệu bộ đàm bên dưới không được tốt. Chuyện xảy ra lúc này vẫn do tôi nói cho Vương thủ lĩnh biết.
Trong bộ đàm im lặng một lúc lâu.
"Mọi người," Đèn đỏ vừa sáng lên, giọng của Vương thủ lĩnh từ trong bộ đàm vang lên.
"Lão đại lão tam, Vân Phong, Diêu gia cô nương nói đúng. Chuyện này... chuyện này đã vượt ngoài phạm vi chúng ta có thể thoát thân an toàn. Mọi ngươi leo lên đi. Không tìm... lão nhị nữa."
Nghe Vương thủ lĩnh nói xong, Tôn lão tam luôn bình tĩnh xoa đầu, hai mắt đỏ hoe, như phát điên, không ngừng dùng chân đá vào cánh cửa đá lớn: "Mẹ mày! Mẹ mày! Mẹ kiếp! Mẹ mày! "
Cánh cửa đá khổng lồ đứng bất động, trong không khí chỉ có một chút bụi bặm bay tới, Tôn lão tam bất lực ngồi trước cửa đá, tóm tóc.
Mũi tôi cay cay, trong lòng cũng có chút khó chịu. Nhị ca là thành viên tích cực của đội chúng tôi. Anh ấy đột nhiên mất tích lành ít dữ nhiều. Chúng tôi muốn cứu người, nhưng lại không tìm thấy một chút dấu vết của anh ấy. Anh ấy cứ thế biến mất một cách vô cắn cứ trong ngôi mộ thời Tây Chu này.
Ngoài loại áp lực đó, còn có một lý do rất thực tế khiến chúng tôi không thể vào vào lúc đó, đó là do thanh đá chắn phía sau cánh cửa.
Thanh đá chắn còn gọi là đá phong cửa, là một trong những mánh khóe cơ bản để ngăn trộm mộ thời cổ đại. Đá chắn cửa được tìm thấy trong nhiều ngôi mộ. Ví dụ, lăng mộ của Minh Thần Tông Vạn Lịch hoàng đế Chu Dực Quân, ở bên trong có một thanh đá cao 1,6 mét. Đây là một loại thuật cơ quan lăng mộ.
Nếu có người nghiên cứu phát minh cơ quan thì tự nhiên sẽ có người nghiên cứu cách phá giải cơ quan.
Nếu muốn đột phá cơ quan cứng rắn này tiến vào bên trong, thông thường có hai cách.
Khoen mũi bò dùng trí và nhân lực làm liều.
Một câu chuyện khá nổi tiếng, ban đầu khi Tôn Điện Anh trộm mộ Từ Hy đã gặp phải đá chắn cửa, khi đó Tôn Điện Anh đã dùng cách làm liều, dựa vào một doanh tráng hán, cuối cùng dùng hàng trăm kg thuốc nổ quân dụng cho nổ tung mở cánh cửa ra, nổ gãy thanh đá chắn cửa, cuối cùng đánh cắp vàng bạc châu báu giá trị liên thành như dạ minh châu, bắp cải bạch ngọc và Cửu Long bảo kiếm, v.v.
Một cách khác mà người trong nghề gọi là dắt khoen mũi bò. Đây đều do Tôn lão tam sau này nói cho tôi biết.
Mọi người đã bao giờ nhìn thấy loại vòng kim loại xỏ qua vách ngăn mũi bò, dùng để dắt bò chưa?
Tức là khoét rỗng ở giữa rồi giữ lại, chừa lại lỗ nhỏ xuyên qua hai bên là đã có thể buộc dây.
Là làm thế này đây.
Đầu tiên, xác định vị trí của đá chắn cửa phía sau cánh cửa, từ bên ngoài dùng búa và đục khoét hình mũi bò trên bề mặt cửa sao cho có thể nhìn thấy đá chắn cửa đổ chúc bên trong qua khe cửa.
Sau đó, cần sử dụng một dụng cụ tự chế gọi là Long Trảo bán nguyệt. Phái phía Bắc gọi là Long Trảo bán nguyệt, phái phía Nam gọi là Quải Tử đinh.
Hồi trước, đội khảo cổ quốc gia đã thử mọi cách (trừ thuốc nổ), nhưng đều không thể loại bỏ được thanh đá nặng 1 tấn rưỡi phía sau cửa đá Định lăng, cuối cùng họ còn tham khảo cổ tịch văn hiến, cũng có người truyền rằng đã tìm đến tên trộm mộ đang chịu hình phạt trong tù hỗ trỡ, lúc này mới có thể mở ra Định lăng một cách nguyên vẹn.
Tên của Long Trảo bán nguyệt và Quải Tử đinh thoạt nghe có vẻ phức tạp, nhưng trên thực tế nguyên lý rất đơn giản.
Quải Tử đinh là một vật kim loại có tay cầm dài ở một đầu và hình bán nguyệt ở đầu kia. Đầu tiên, đưa Quải Tử đinh vào từ giữa khe cửa, sau đó đặt phần hình vòng lên thanh đá chắn, rồi dùng dây buộc Quải Tử đinh xuyên qua rãnh mũi bò đã đục sẵn, bằng cách này cuối cùng ở bên ngoài dùng lực kéo sợi dây sang trái hoặc phải.
Khi vị trí của thanh đá chắn bên trong dịch chuyển, cơ quan chống trộm này sẽ được phá, người ta có thể đẩy cửa đá đi vào.
Đá chắn chỉ là loại phổ biến nhất trong thuật cơ quan được tìm thấy trong các ngôi mộ cổ.
Trăm ngàn năm qua, kể từ khi con người bắt đầu tin vào việc nhập thổ vi an, trộm mộ và chống trộm mộ chưa bao giờ dừng lại, ai có kỹ năng cao hơn sẽ là người có thể cười cuối cùng.
Khoảng 3 giờ hơn đêm đó, nhóm chúng tôi vẫn phải leo lên khỏi đạo động và rời đi. Sắc mặt của Vương thủ lĩnh trên hố rất khó coi. Là người lăn lộn nửa đời trong nghề này, Vương thủ lĩnh vẫn có chừng mực trong một số chuyện.
Đá phong cửa nặng hơn 2-3 tấn, dù có dùng Quải Tử đinh buộc dây thì dựa vào hai ba người chúng tôi cũng không thể kéo nổi.
Vương thủ lĩnh thay đổi kế hoạch ban đầu, một mặt bảo Tôn lão đại mau sớm liên lạc với người mua, biến hiện bảy, tám túi đồ đồng kia càng sớm càng tốt, mặt khác, Vương thủ lĩnh liên lạc với Nốt Ruồi, kêu đám thuộc hạ của chị ta mau sớm nghĩ cách lấp lại đạo động. Không thể nán lại chỗ cũ để lại dấu vết, chúng tôi phải mau chóng rút người rời khỏi Thuận Đức tạm lánh phong ba.
Đồng thời, Vương thủ lĩnh còn nghiêm khắc cảnh cáo chúng tôi không được loan tin về chuyện xảy ra tối nay, kẻo bị bỏ tù.
Ba anh em họ Tôn cùng lớn lên từ nhỏ, cùng uống rượu và cùng nhau làm giàu, bây giờ bỗng mất đi một người.
Dưới sự thúc giục của thủ lĩnh, Tôn lão đại miễn cưỡng bắt đầu công việc của người bán gạo, mau chóng biến hiện những món đồ đồng kia.
Không biết khi nào mới có thể bán lấy tiền, ngày tháng chờ đợi dần dần trôi qua, Tôn lão tao mỗi ngày đều uống rượu giải sầu đến say mèm.
Tôi đã thấy, có lúc Tôn lão tam, nửa say nửa tỉnh, cầm chai rượu lẩm bẩm một mình miết.
“Bình thường, lúc này nhị ca sẽ là người vui nhất, ồn ào nhất, bởi vì sắp được chia tiền.”
"Nhị ca, anh... anh rốt cuộc đang ở đâu?"
"Mau trở về chia tiền đi."