• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại ca, Giới hầu Đới Tử là gì, là tảo biển?"

Tôn lão đại không cười, anh ta nhìn tôi nói: “Không phải tảo biển gì, là tên người, liên quan đến người này, trong dữ liệu chỉ có ghi lại mấy chữ, không ngờ, chúng ta lại vô tình gặp được. Làm sao đây thủ lĩnh? Tối nay vẫn ra tay chứ? Tôi thấy lão nhị lão tam đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Thủ lĩnh hỏi, ánh mắt hơi nghiêm túc: “Bên phía cứ điểm không có vấn đề gì chứ?”

Tôn lão đại gật đầu: “Không, mấy chàng trai trẻ được Nốt Ruồi nuôi dưỡng rất cơ trí.”

"Lão đại, trước tiên không nên động đến lô hàng này, nhất là đậu đồng này, một khi tin tức từ Thuận Đức truyền ra, khả năng cao sẽ dẫn dụ sói tới."

“Sói phương nam?” Lão đại hỏi với vẻ mặt âm trầm.

“Tôi sợ rằng không chỉ có sói ở phía nam, bây giờ khắp nơi đều nhiều sói ít thịt, đều đang nhặt xương ăn, nếu nắp nồi của chúng ta không đậy kín, mùi thịt có thể sẽ thu hút sói hoang tới."

"Lão đại, tôi đã quyết định rồi," Vương thủ lĩnh giơ một bàn tay ra nói: "Năm ngày, thời gian rút ngắn xuống còn năm ngày, lấy hết đồ đạc ra cho tôi, sau khi thuận lợi chúng ta nhanh chóng rời khỏi Thuận Đức, tìm một nơi tránh tình thế trước."

Từ cuộc trò chuyện giữa Vương thủ lĩnh và Tôn lão đại, tôi có thể nghe ra được, họ đều có chút lo lắng, giống như đang kiêng kỵ điều gì đó.

...

Nửa đêm trên núi Phi Nga.

Tôn lão nhị ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, Tôn lão tam đang kiểm kê bao tải.

“Gió êm sóng lặng, bắt đầu thôi.” Giọng của Tôn lão đại vang lên từ bộ đàm.

"Vân Phong, chỗ cậu có mấy cái bao?"

"Nhị ca, em còn 4 cái."

"Ừm, có lẽ là đủ," Nói xong, Tôn lão nhị đạp tắt điếu thuốc trong tay.

Lúc này, trong núi Phi Nga truyền tới từng hồi tiếng kêu của những loài chim lạ. Tiếng kêu của những loài chim này khiến người nghe vào ban đêm cảm thấy khó chịu.

"Thật là xui xẻo," Vương thủ lĩnh nhìn núi Phi Nga đen thui phía sau luôn miệng mắng xui xẻo. Ông ta nói rằng chim này là chim báo tang, không phải thứ tốt lành gì.

Chim báo tang chính là con cú mèo, thời xa xưa người ta gọi là cú đêm. Thứ này khi trước thấy nhiều ở bãi tha ma, nên người ta gọi nó là chim báo tang.

"Phì phì phì, mẹ nó đúng là con chim chết tiệt," Tôn lão nhị nhổ nước bọt nhiều lần về phía dãy núi.

Khi con cú mèo ngừng kêu, chúng tôi cũng bắt đầu hành động.

Đạo động đào trước đó đã được người của Nốt Ruồi che đậy kỹ càng. Bên trên đạo động phủ đầy cỏ vàng, bên dưới dùng 4 cây côn gỗ chống đỡ, chỉ nhìn từ bên ngoài, gần như nhìn không ra sơ hở gì.

Thu dọn những thứ này đi, đội đèn đội đầu lên, hai anh em nhà họ Tôn dùng chân chống đỡ trượt xuống đạo động, tôi tốn rất nhiều công sức và là người xuống cuối cùng.

Nước đọng đục ngầu rót xuống từ quán đính trong hố mộ đã ít đi rất nhiều, không ngập qua chân người, chỉ là trên mặt đất có một ít bùn, khiến người bước đi trên đó có cảm giác nhớp nháp.

Đường vào mộ tối tăm và ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với phía trên.

Điều chỉnh đèn đội đầu, Tôn lão nhị nói với tôi: "Thủ lĩnh nói đúng, phải đẩy nhanh tiến độ. Vân Phong, cậu đến gian phòng tai tây hôm qua xem xem, xem xem trong đất trong góc có bỏ sót thứ gì không, nếu không có gì bỏ sót thì lại quay lại phía đông giúp bọn anh."

Giao phó xong những điều này, tôi và anh em nhà họ Tôn tạm thời tách ra. Họ đi bên phải tìm phòng tai đông, còn tôi thì rẽ trái đi phòng tai tây.

Bên cạnh không có ai, lúc này lại đang ở trong mộ vào lúc nửa đêm, đi được một lúc tôi cảm thấy sợ.

Tôi đỡ lấy đèn đội đầu và mặc niệm trong lòng: “Đừng trách đừng trách, Đông gia đừng trách, tôi chỉ cầu tài nhỏ, A Di Đà Phật.”

Người thắp nến, ma thổi đèn. Ban đầu tôi còn hỏi qua thủ lĩnh rằng: “Thủ lĩnh, gà gáy không mò kim, cho dù chúng ta không phải Mô Kim giáo úy, nhưng vì sự an toàn, chúng ta không thể thắp một ngọn nến trắng trong mộ sao? Nghe người ta nói nếu ngọn nến tắt tức là chủ nhân của ngôi mộ không vui, nên chúng ta phải ra ngoài, nếu không sẽ gặp phải ma.”

Thủ lĩnh lúc đó cười hai tiếng nói: “Vân Phong, cậu đó cậu đó, cậu xem quá nhiều phim điện ảnh, phim truyền hình rồi. Nến tắt đại biểu chủ nhân ngôi mộ không vui? Vậy nếu nến sáng ý là chủ nhân mộ vui? Sao đây, chủ nhân ngôi mộ còn vui vẻ hoan nghênh chúng ta đến đào mộ của hắn à? Đùa gì vậy."

“Ngoài ra, Vân Phong cậu cũng không suy nghĩ một chút, không sai, mò kim trộm mộ thời xưa sẽ thắp một ngọn nến trắng trong mộ, nhưng đó là để thắp sáng, bằng không tối lửa tắt đèn làm sao trộm mộ? Không phải bọn họ muốn thắp nến, mà là vì không có điện, không thắp thì không thể nhìn thấy được!”

"Bây giờ chúng ta có đèn đội đầu và đèn pin, thắp nến làm gì, trong một số ngôi mộ thi thể thối rữa hoàn toàn còn khí mê-tan, không cẩn thận vừa gặp lửa sẽ phát nổ, hiểu rồi chứ Vân Phong?" Đây đều là những gì Vương thủ lĩnh đã nói tôi hồi đó, nghe giống như lời nói đùa, nhưng sau này suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng khá có lý.

Đi vài phút, vẫn không có chuyện gì xảy ra, tôi đi đến phòng tai tây.

Trên mặt đất phòng tai tây trống không, tôi nhìn qua nhìn lại mấy lần dưới ánh đèn đội đầu, nhưng không phát hiện thứ gì còn sót lại, mấy chục bộ đồ đồng trước đó đã bị chúng tôi lấy sạch.

Ở góc tây bắc của phòng tai, chum nước lớn được đậy bằng phiến đá vẫn còn đó, trơ trọi.

"Hở? Nhị ca nói chum lớn không đáng tiền, nhưng trong chum lớn không có vật gì chôn theo sao?"

Nghĩ đến đây, tôi quyết định qua đó xem thử.

Đúng như lời nhị ca nói, đến gần tôi mới phát hiện ra, thứ này quả thực được làm bằng đất sét.

Đồ sứ sớm nhất xuất hiện vào thời Đông Hán, thời điểm đó là đồ tráng men nguyên thủy, các triều đại trước đó thường sử dụng đồ gốm và đồ đồng, điều này ngược lại đối ứng.

Nhưng điều khiến tôi băn khoăn là lớn như vậy làm sao nung thành được?

Trên bề mặt của chiếc chum lớn này không có dấu vết phân chia nào, rõ ràng là được nung cố định. Điều này phải dùng đến khuôn bao lớn mới có thể chứa nổi một cái chum lớn như vậy, điều này tôi thực sự không nghĩ ra.

Phiến đá đậy cái chum lớn là phiến đá xanh, tôi thử dùng một tay đẩy ra trước, nhưng không đẩy động và hơi nặng.

Biết được mức độ, lần này tôi dùng hai tay.

Phiến đá cọ xát vào cái chum lớn, phát ra từng trận âm thanh chói tai. Tôi đẩy phiến đá xanh ra từng chút một.

"Sao lại có mùi thối?"

Vừa rồi có phiến đá đậy lại vẫn không thể ngửi thấy gì, bây giờ ngược lại ngửi thấy rất rõ ràng.

Lúc đó tôi cảm thấy lăng mộ Tây Chu này có chút cổ quái, lúc mới xuống ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, bây giờ lại ngửi thấy mùi hôi thối, giống như trứng luộc để hư vào mùa hè.

Tôi di chuyển đèn đội đầu, cúi thấp cổ nhìn vào trong chum.

Chỉ thấy, dưới đáy cái chum có một lỗ thủng rộng chưa đầy 20 cm và không còn gì khác.

Tôi có thể ngửi thấy mùi trứng thối bốc ra từ lỗ thủng này.

Rọi đèn đội đầu, không được, không thể nhìn thấy bên dưới lỗ thủng, đen thui.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nên áp người vào thành cái chum lớn, duỗi tay phải móc vào lỗ đen ở đáy chum.

"Hở? Gì đây?" Tôi dùng sức mò hồi lâu, một cảm giác cứng ngắc truyền tới, tôi cảm giác như mình chạm vào một vật cứng dài.

Tôi thầm nghĩ: “Không lẽ là thỏi vàng chứ?”

"Không đúng không đúng, làm gì có thỏi vàng nhẹ như vậy."

Cảm thấy nắm chắc thứ này, tôi điều chỉnh góc độ mấy lần, từng chút từng chút, nhấc thứ này lên.

Đó là một vật màu trắng, sau khi móc ra, tôi cúi đầu xuống và chiếu đèn vào.

Đó là xương đùi của một người chết!

"A!"

Tôi hét lên sợ hãi và ném xương của người chết đi.

"Đây là... đây lẽ nào là hài cốt của chủ nhân ngôi mộ? Tây Chu cho đến bây giờ, vẫn chưa phân hủy thành mẩu vụn?"

Tôi đã bỏ qua một điều, cũng vì quá lo lắng.

Lúc đó tôi không để ý tới, xương đùi đó.

Còn có tủy xương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK