• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó lúc 8h30, ba tiếng trước khi khởi hành.

Tôi quỳ trên mặt đất, không dám nhìn vào mắt Vương thủ lĩnh.

Không cần phải giấu giếm ông ấy, tôi đã thành thật nói với thủ lĩnh hoàn cảnh khó khăn nhà Lý Tĩnh đang gặp phải.

Đèn trong phòng công suất rất thấp, ánh đèn vàng mờ ảo, Vương thủ lĩnh đang kẹp một điếu thuốc, mặt không biểu cảm nhìn tôi, bầu không khí giữa chúng tôi có chút ngột ngạt.

Tôi nghiến răng bất chấp.

Tôi dập đầu thật mạnh trước Vương thủ lĩnh: “Thủ lĩnh, mẹ con nhà họ Lý đã cứu tôi một mạng, họ hiện tại đang gặp nạn, Hạng Vân Phong tôi biết có ơn phải báo đáp, tối nay xuống hố không biết hậu quả thế nào, tôi rất muốn giúp hai mẹ con họ."

"Xin thủ lĩnh cho tôi mượn 50.000 tệ!" Tôi nói xong thì vái lạy.

Nghe được lời của tôi, Vương thủ lĩnh bóp tắt tàn thuốc trong tay. Ông ta lắc đầu thấp giọng nói: “Vân Phong, 50.000 tệ không phải là số tiền nhỏ, đây là tiền tích góp gần 10 năm của một gia đình bình thường, tôi có thể cho cậu mượn, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện."

"Thủ lĩnh hãy nói." Tôi nhìn nghiêm túc.

“Điều kiện này… bây giờ cậu cũng không cần biết, chỉ cần nhớ rõ cậu mắc nợ là được.”

"Sau này, cậu sẽ trả khoản nợ này cho Vương Hiển Sinh tôi."

"Cậu có đồng ý không?" Vương thủ lĩnh nhìn tôi với đôi mắt thấu suốt.

Lúc đó tôi cũng đã đồng ý, tôi vì Lý Tĩnh.

Sau đó, Vương thủ lĩnh về phòng mình, khoảng hơn 10 phút sau, ông ta quay lại với một chiếc túi nhựa căng phồng.

Vương thủ lĩnh khẽ đặt túi nhựa lên bàn.

“Vân Phong, đây là 50.000, không thiếu một xu, cầm đi.” Ông ta đẩy túi qua.

Tiền trong túi nhựa đen được bọc trong giấy báo, bọc thành nhiều lớp, có chút nặng.

Cẩn thận mở góc báo ra, lần đầu tiên tôi thấy nhiều tiền đến vậy, lúc đó tim tôi đập loạn xạ, tôi vội vàng che tờ báo lại không dám nhìn.

Trước khi đi ra ngoài, thủ lĩnh đứng chắp tay sau lưng nói: "Vân Phong, nhớ thì giờ, trở về trước 12h đêm nay."

"Ngoài ra, chúng ta làm ăn lăn lộn giang hồ đều chú trọng hai chữ công bằng. Tôi đưa tiền cho cậu, cậu nợ Vương Hiển Sinh tôi một món nợ, tương tự như vậy, cô gái cậu giúp đỡ kia cũng nợ cậu."

"Chuyến xuống hố này tôi không thể đảm bảo sự an toàn cho các cậu, làm nghề này của chúng ta phải nghĩ thoáng một chút, bạo gan một chút, cởi mở một chút, Vân Phong, nếu cậu cảm thấy thiệt."

"Thì chiếm hữu lấy cô ta."

Giọng điệu của Vương thủ lĩnh rất bình tĩnh, nhưng tôi lại nghe đến trong lòng hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

"Tôi... tôi có nên nghe theo thủ lĩnh không? Nhưng nếu như vậy, Hạng Vân Phong tôi chẳng phải sẽ trở thành một tên côn đồ vô lại sao?"

Quy củ trên đường làm ăn thủ lĩnh nói là có ra có vào, nhưng... đây cũng không tính là quy củ gì nhỉ?

Mang theo túi nhựa đen đựng đầy tiền, suốt chặng đường tôi tràn ngập tâm sự, có phấn khích, sợ hãi, kích động và lo lắng.

Trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cảnh Lý Tĩnh cúi người trong bộ đồ ngủ vịt Donald, cùng những lời cô ấy nói với tôi vào buổi chiều...

"Bang, bang," Tôi trực tiếp gõ cửa nhà cô ấy.

“Két!” Cánh cửa hé mở, tôi nhìn thấy nửa khuôn mặt của Lý Tĩnh.

Tôi xách túi nhựa trong tay, hưng phấn cười nói: "Lý Tĩnh, tôi mang tiền đến rồi! Hai người không cần sợ người khác đến đòi nợ nữa!"

“Nào, ra ngoài nói chuyện,” Lý Tĩnh lộ vẻ vui mừng, cô ấy kéo tôi chạy về phía cây cầu vòm.

Sông chảy, trăng cong, trên cầu Thuận Đức có hai thiếu niên, một nam một nữ đứng.

"Lý Tĩnh, cậu mau nhìn này, 50.000 tệ, cậu đem số tiền này trả cho đám người kia, cậu và mẹ cậu sẽ không sao nữa." Tôi đưa túi nhựa qua.

Dưới ánh trăng, cô ấy mở tờ báo trong túi ra xem, nhìn một lát, mắt cô đỏ hoe.

Lý Tĩnh cầm túi và ôm lấy tôi.

"Hạng Vân Phong, cảm ơn cậu, cậu thật tốt bụng." Cô ấy ôm tôi thật chặt.

Tôi cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể, sự mềm mại và đường cong của cô gái.

Mặt tôi chợt đỏ lên, rất đỏ.

Lý Tĩnh vùi đầu vào trong ngực tôi, nhỏ giọng nói: “Tôi... tôi nói lời giữ lời, tôi là của cậu.”

Bây giờ nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng khi đó đây đều là sự thật, dù sao khi đó cả hai bên đều còn nhỏ tuổi.

Nếu chuyện này đặt ở bây giờ thì có lạ hay không chứ.

Không tin bạn lấy một chiếc iPhone mới toanh, đến trường cấp 3 thử thử xem, các cô gái đều rất cởi mở, ôm một lát sẽ đỏ mặt, đó đều là kẻ nhát gan như tôi.

Đêm hôm đó, ừm... sau đó, tôi như quỷ thần xui khiến, mơ mơ màng màng cùng Lý Tĩnh đến một khách sạn nhỏ.

Tôi sẽ không kể chi tiết về sự việc đáng xấu hổ ở giữa, dù sao thì tôi đã bỏ chạy sau đó.

Bây giờ nhớ lại, tôi thấy tiếc, cảm giác như mình đã bỏ lỡ một khoảng thời gian tốt đẹp.

....

Nửa đêm 12:14 ở Thuận Đức, toàn bộ thành phố chìm trong bóng tối, ngoại trừ hai chấm đỏ ở lưng chừng núi Phi Nga.

Tôn lão đại búng tàn thuốc, trầm giọng nói: “Đừng nói nữa, chuyện quyết định như vậy, mọi người kiểm tra nguồn điện của bộ đàm, tôi cùng các người xuống tìm người, lão nhị là em trai tôi, tôi không thể ngồi yên được."

“Chuyện canh chừng và truyền bá thì nhờ thủ lĩnh anh sắp xếp.”

Vương thủ lĩnh không nói gì, ông ta gật đầu đồng ý.

Cứ như vậy, tôi, lão đại, lão tam và anh em nhà họ Diêu, một nhóm 5 người đi xuống hố, sự an toàn phía trên hố chỉ có thể giao hết cho Vương thủ lĩnh.

Trượt xuống đạo động, trong hố rất tối, tôi tăng độ sáng của đèn đội đầu lên cao hơn một chút.

Khi xuống đến quán đính của mộ lớn, người phự nữ Diêu Ngọc Môn dừng lại. Chị ta ngồi xổm xuống sờ vào quán đính đá, khẽ hở ra tiếng.

“Chị Diêu, sao vậy?” Tôi ngọt ngào gọi.

Người phụ nữ nghe xong liếc tôi.

"Này, thằng nhóc cậu gọi chị Ngọc đi, gì mà chị Diêu, khó nghe quá."

Tôi vội vàng sửa lại: "Ồ, chị Ngọc, quán đính đá này có vấn đề gì sao?"

Chị ta nói thẳng vào vấn đề: "Ngôi mộ Tây Chu này hơi kỳ lạ. Loại đá phiến xanh này ở vùng phía nam rất hiếm, hầu như không có, tám chín phần đến từ dãy núi Lạc Dương và khu vực Thiểm Tây."

Tôi cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng sợ hãi, thật đúng là như vậy, trước đây sự chú ý của chúng tôi đều bị vật chôn theo thu hút, căn bản không để ý đến loại chuyện này.

Người phụ nữ này... quá tinh ý.

Loại đá này tương tự như đá trong hang đá gần Long Môn Vân Cương, độ cứng không cao lắm, nhưng có đặc tính giãn nở rất tốt, hay nói cách khác chính là ổn định. Nó sẽ không bị nứt dưới sự giãn ra và co lại vì nhiệt.

Điều khiến tôi sợ hãi là nguyên lý nở ra khi nóng lên co lại khi lạnh đi này, lẽ nào 3000 năm trước các thợ thủ công Tây Chu đã hiểu được?

Dòng chữ khắc trên chiếc đậu đồng được tìm thấy trong phòng tai tây kia có viết bốn chữ "Giới Hầu Đới Tử".

Lão đại nói điều này là anh ta nhờ quan hệ tìm người của Viện nghiên cứu khảo cổ học nên không thể có sai sót.

Ở phía nam không có loại đá này, đá cũng không thể mọc chân tự mình chạy mấy ngàn dặm tới, giải thích duy nhất chính là do con người vận chuyển.

Một công trình quán đính bằng đá xanh khổng lồ, chặng đường mấy ngàn km, trải dài từ bắc tới nam sông Trường Giang như vậy, cần bao nhiêu nhân lực và vật lực, phải tiêu tốn bao nhiêu xe ngựa đây?

Sách sử nói rằng Giới Hầu là một chư hầu nhỏ ở phía nam vào giữa và đầu thời Tây Chu, thậm chí ngay cả đất phong và con cháu đều không có ghi chép.

Nhưng nếu như vậy.

Một chư hầu nhỏ sẽ có nguồn tài lực và vật lực khổng lồ như vậy?

Quán đính bằng đá xanh khổng lồ trước mắt chính là bằng chứng.

Tôi thầm đoán rằng, thân phận thực sự của Giới Hầu này có thể bị nhầm lẫn.

Nói cách khác.

Chính là trong sách sử ghi chép sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK