Có câu lễ nhiều người không trách, nàng vội vàng đứng dậy, trịnh trọng bái tạ:
- Đa tạ đại ân của biểu tỷ.
- Khương biểu muội làm gì đến mức này?
Tiêu Chước Hoa bị sự nhiệt tình của Khương Lộ Dao dọa không nhẹ, sau đó lại bị nàng cảm tạ mà hoảng sợ.
Nhất là lúc thấy hai mắt Khương Lộ Dao đẫm lệ mê mang cảm kích nhìn nàng, nàng tự hỏi mình không có làm cái gì đi.
Khương Lộ Dao xoa xoa đôi mắt, Tiêu Chước Hoa có huynh trưởng biết cầu tiến sao biết được nổi chua xót của mình, nàng vì ca ca văn không thành võ không xong mà rầu thúi ruột.
- Tiêu biểu tỷ sau này có chuyện gì cần ta hổ trợ, cứ việc mở miệng.
Khương Lộ Dao hào khí cam đoan.
- ...Được.
Tiêu Chước Hoa cười đáp ứng.
Sau khi ước định ngày đến bái phỏng Tiêu Chước Hoa, Khương Lộ Dao luôn tỏ vẻ cảm tạ.
Trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải kéo Khương Mân cẩn đi chung, không chừng Khương Mân cẩn bị Tiêu biểu ca ảnh hưởng có thể có chút tiến bộ.
Nếu có thể được Tiêu biểu ca dạy dỗ, dìu dắt, Khương Mân cẩn đột nhiên thông minh.
Thì mỗi ngày Khương Lộ Dao sẽ cắm cho Tiêu biểu ca một nén nhang.
- Nhị tỷ tỷ, tổ mẫu gọi ngươi.
Khương Lộ Kỳ đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài đình hóng gió, ánh mắt nàng sáng ngời mang theo đề phòng cùng phẫn nộ.
Tuy nàng đã tận lực che giấu, nhưng Khương Lộ Dao vẫn là có thể nhìn ra Khương Lộ Kỳ đang tức giận.
Ai chọc nàng?
Chẳng lẽ Khương Lộ Dao chuồn êm ra ngoài, không giống bọn muội muội ở trước mặt Tần vương phi tranh giành hảo cảm, là làm sai?
Hay là nàng quá dễ với Khương Lộ Kỳ?
Mặc kệ là ở hiện đại, hay là Đại Minh triều hư cấu, Khương Lộ Dao đều không muốn chịu thiệt.
Nàng thoái nhượng chỉ là không muốn tranh, không muốn khi dễ đám muội muội chỉ có hơn mười tuổi.
Nhưng nếu người khác nghĩ nàng thoái nhượng, là điệu thấp yếu đuối, thì nàng cũng không ngại bộc lộ tài năng!
Khuôn mặt Khương Lộ Kỳ dung tú tuyệt mĩ, dáng vẻ thay đổi liên tục.
Lúc này nụ cười trên mặt nàng so với lúc ở trước mặt Tần vương phi thì chân thành hơn nhiều...
Khương Lộ Dao biết không phải vì mình, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Chước Hoa đang đứng bên cạnh, chẳng lẽ là vì nàng?
- Tổ mẫu chờ tỷ tỷ đấy, Nhị tỷ tỷ vẫn luôn hiếu kính tổ mẫu, tỷ tỷ đừng để tổ mẫu phải chờ lâu.
Khương Lộ Lỳ đi vào đình hóng gió, giống như vô ý thức chặn đường Tiêu Chước Hoa, mỉm cười hỏi:
-Vị tỷ tỷ này là? Nhị tỷ tỷ không giới thiệu cho muội sao?
- Lúc ngắm hoa vô tình gặp nàng, tứ muội muội vẫn luôn phụng dưỡng bên người tổ mẩu, tứ thúc lui tới toàn người quyền quý, sợ là không quen biết nàng.
Khương Lộ Kỳ bị Khương Lộ Dao đào hố, vẫn tươi cười thân thiết nói:
- Bàng hữu của nhị tỷ tỷ, cũng là bàng hữu của muội, nhị tỷ tỷ mau đi đi, muội sẽ chiếu cố bàng hữu của tỷ.
- Nhị tỷ tỷ hãy yên tâm, muội nhất định sẽ không vắng vẻ nàng.
Khương Lộ Kỳ phúc thân với Tiêu Chước Hoa:
- Ta khuê danh Lộ Kỳ, đứng hàng thứ tư, không biết nên xưng hô với tỷ tỷ như thế nào?
- Tứ tiểu thư đa lễ, ta không gánh vác nổi.
Tiêu Chước Hoa nháy mắt ra dấu với Khương Lộ Dao, tuy hòa ái nhưng lại có vài phần xa cách chào hỏi Khương Lộ Kỳ.
Thật ra Khương Lộ Dao cũng không sợ Tiêu Chước Hoa kết giao với Khương Lộ Kỳ.
Mà nàng cũng không thể ngăn cản Tiêu Chước Hoa kết giao bằng hữu...
Chỉ là Khương Lộ Kỳ vẫn luôn bình tĩnh, cao quý, nội liễm đột nhiên lại muốn kết giao với Tiêu Chước Hoa không có bối cảnh gia thế, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Tiêu Chước Hoa cũng không phải là người dễ dàng lừa gạt, Khương Lộ Dao lo lắng tổ mẫu thật sự tìm mình, nên nói:
- Vay làm phiền tứ muội muội.
Để lại Tiêu Chước Hoa cùng Khương Lộ Kỳ, nàng hướng đến đại sảnh.
Khương Lộ Dao đi rồi, Khương Lộ Kỳ bắt đầu bắt chuyện với Tiêu Chước Hoa, nàng tận lực ở trước mặt Tiêu Chước Hoa bày ra tài hoa cùng trí tuệ.
Tiêu Chước Hoa nhàn nhạt ứng đối, không thể không thừa nhận ở lĩnh vực thi từ ca phú Khương Lộ Kỳ thực sự rất xuất chúng.
Chỉ là vẫn câu nói kia, đâu phải ai chỉ càn quen biết là có thể trở thành tri kỷ.
Tiêu Chước Hoa lại cố tình thích Khương Lộ Dao nhiệt tình hành sự bất ngờ, nhưng nàng cũng không vắng vẻ Khương Lộ Kỳ.
Dọc theo con đường nhỏ đày hoa nở rộ, Khương Lộ Dao đi đến đại sảnh, bất ngờ thấy một bóng người.
Tập trung nhìn kĩ, lại là nam nhân mặc hoa phục thế tử, đầu đội ngọc quan Tần vương thế tử!
Nhìn trái nhìn phải, Khương Lộ Dao không nghĩ Tàn vương thế tử tới tìm mình.
Cũng không muốn trêu chọc phiền toái, nghiêng người phúc thân thi lễ, Tần vương thế tử sẽ không biết nàng!
Tuy Tần vương thế tử có hôn ước với Vĩnh Ninh hầu phủ, nhưng Khương Lộ Dao rất ít khi ra ngoài, nàng chính là nhân vật quần chúng...
Ai ngờ, Tần vương thế tử trương ra khuôn mặt tuấn mỹ vô song:
- Vĩnh Ninh hầu phủ nhị tiểu thư Khương Lộ Dao?
Ánh mắt hắn giống như chọn lựa mua thịt heo, thực khiến Khương Lộ Dao bầm tím lòng tự trọng.
Nương nhờ cổ đại, không ngờ nàng lại quên mất hiện đại, sau khi dung nhập cuộc sống cổ đại, không ngờ tinh anh tiêu sái, cường thế trên người nàng cũng mất đi.
Từ trước đến giờ đều là nàng lựa chọn nam nhân, khi nào thì đến phiên nam nhân....
Lại còn là một tên hoàn khố công tử, đày rẫy phiền toái lại dám nhìn nàng kén cá chọn canh?
Tuy phu thê Khương Thừa Nghĩa cùng Khương Mân cẩn khiến nàng sầu lo không ít.
Nhưng bọn họ vẫn luôn nể trọng nàng, vì vậy tính tình của nàng mới nội liễm một ít, vẫn có kiêu ngạo, tự cường, cũng không thể vì sống trong cổ đại mà mất đi.
Khương Lộ Dao hơi hất cằm, nheo đôi mắt phượng:
- Thế tử điện hạ có gì chỉ giáo?
Nói là chỉ giáo, không bằng nói là khiêu khích! Trần trụi khiêu khích!
Đôi mắt Tần vương thế tử đang say lờ đờ bổng híp lại, từ lúc hắn hiểu chuyện đến giờ.
Không có người nào đặc biệt là nữ nhân lại dám can đảm hất mặt khiêu khích hắn!
Chỉ cần hắn muốn, là sẽ có được, mặc kệ người khác nghĩ gì, ta cần ta cứ lấy!
Hắn đã có thói quen nhìn người khác hâm mộ ghen ghét, lại phải khom lưng cúi đầu trước mặt hắn, đối với nữ tử...
Hắn cũng chưa từng để ở trong lòng, mỹ nhân đều dùng hết thủ đoạn, triển lộ phong tình khiến hắn phải nhớ kỹ nàng!
- Ha hả, ngươi rất đặc biệt
Tần vương thế tử tới gần Khương Lộ Dao.
Mùi rượu đập thẳng vào mặt khiến Khương Lộ Dao nhíu mày, tuy ở gần kề Tàn vương thế tử, nhìn hắn triển lộ bộ dáng đùa giỡn trào phúng.
Khương Lộ Dao vẫn bình tĩnh, phản kích lại:
- Cự tuyệt cùng câu dẫn đều phân không rõ. Tần vương thế tử, ngươi tự đánh giá cao chính mình quá ròi?
Khương Lộ Dao tính rời đi, cùng quỷ say rượu nói chuyện thì có cái gì hay mà nói.
Tần vương thế tử nâng tay túm chặt cánh tay nàng, tiếng cười trầm thấp.
Thiếu nữ trước mắt hắn dung mạo cũng không thể nói là đẹp, ngũ quan thanh tú lộ ra vài phần ngạo khí, lại có ba phần kiêu ngạo.
Rất ít Chưa từng có tiểu thư khuê
nào dám hất mặt nâng cằm với hắn!
Hắn không phân biệt được cái gì là cự tuyệt? Cái gì là câu dẫn?
Trong lòng bàn tay tản ra hơi ấm, ngứa, câu dẫn cực kỳ:
- Nếu bổn thế tử chọn ngươi, thì tước vị Khương gia sẽ dừng ở trên người phụ thân ngươi.
- Ngươi cũng thực tự tin.
Khương Lộ Dao biết hắn nói được sẽ làm được, Vĩnh Ninh hầu cùng lão bà trấn giữ hậu trạch tổ mẫu đại nhân sẽ không dễ dàng đắc tội với Tàn vương.
Nghe nói Tần vương đối đãi với thế tử là cầu gì có đó:
- Đáng tiếc thế tử điện hạ không biết ta muốn cái gì.
- Nói nghe một chút, bổn thế tử có thể cho ngươi tất cả.
Tàn vương thế tử để sát môi vào bên tai Khương Lộ Dao, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể.
Rượu ngon khiến hắn say mê, mỹ nhân ấm hương càng làm cho hắn huyết mạch phun trào.
Thân thể thiếu nữ mềm mại đẫy đà đang gần trong gang tấc...Hắn vừa nhìn liền biết Khương Lộ Dao có thân thể rất mềm mại!
Nữ nhi Khương gia tất nhiên sẽ làm thế tử phi của hán, nếu đã như vậy thì để hắn chọn lựa một cái hợp khấu vị, dáng người quyến rũ một chút.
Tính tình Khương Lộ Dao không giống với đám tiểu thư Khương gia...Hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ mượn thế lực của thê tộc.
Chỉ cần thê tử không bị kế phi túm gáy là được.
Nếu chẳng may thế tử phi là người hồ đồ, hắn cũng không cần đối xử với nữ nhân ngu xuẩn như thê tử.
Tước vị Tần vương thế tử cũng không phải là điều mà hắn khát cầu.
Hắn chậm rãi tới gần, chỉ cần vừa mở miệng là có thể ngậm lấy vành tai của nàng, càng lại gàn nàng.
Hắn càng có cảm giác Khương Lộ Dao là một mỹ nhân cũng dễ coi! So với lúc đàu tiên nhìn thấy nàng, càng hấp dẫn hơn.
- Ta muốn...
Khương Lộ Dao cũng không phải là nữ nhân khuê tú thuần khiết, Tần vương thế tử tới gần, nàng cũng không đỏ mặt, cũng không bị hành động hoang đường của hắn dọa ngất.
Trong xương nàng chính là ngự tỷ thục nữ, mặc Bikini, ở trên bãi biển hưởng thụ nam nhân.
Tần Vương thế tử là tuấn nam, tuấn mỹ cũng không sai, nàng cũng không phải là sắc nữ nhìn thấy mỹ nam liền đứng hình.
Nếu nói về độ hưởng thụ, thì nàng cũng không thua kém kinh nghiệm khi so với nam nhân cổ đại.
(Yul: để ta nói xíu về nữ chính ở hiện đại: rất cường mạnh, giỏi giang tiền tài không thiếu. Chỉ thiếu tình thân tình yêu. Vì vậy nàng rất bén nhọn sắt đá. Làm nhiều tiền để làm gì? Để hưởng thụ... ở hiện đại nàng k sạch)
Môi nở rộ tươi cười kiều mị, Tần vương thế tử nhìn sắc mê lối:
-Muốn thể nào? Mỹ nhân...
Khương Lộ Dao nhìn đôi mắt hắn vẫn rất thanh tỉnh, cũng tốt, nếu chỉ là giá áo túi cơm, thì có gì vui mà chơi.
Người ngoài luôn xem nhẹ Tần vương thế tử, không chừng Tần vương phi đang ở trong đại dảnh hưởng thụ mọi người vây quanh.
Cũng chưa từng nghĩ thế tử hoang đường ăn chơi trác táng chỉ là bề ngoài, bên trong không ít âm ngoan(âm u+ ngoan độc) mưu tính đâu.
Âm ngoan Không sai, Tần vương thế
tử giống như con sói cô độc, không tín nhiệm bất kỳ kẻ nào, đồ vật mà hắn coi trọng phải nắm trong tay.
Nam nhân trong lòng âm u bá đạo so với phiền toái càng đáng sợ hơn.
- Muốn ngươi đi chết đi.
Tàn vương thế tử hơi sửng sốt, nâng tay muốn ngăn cản Khương Lộ Dao định bỏ đi.
Đột nhiên Khương Lộ Dao xoay chuyển vung ra nắm đấm, động tác rất mau, lại bất ngờ tập kích.
Nhưng không đánh trúng được Tần vương thế tử, như vậy cũng đủ nhìn ra thân thủ của hắn cũng không tồi.
Cầm tay Khương Lộ Dao, Tần Vương thế tử nghiền ngẫm cười nói:
- Mỹ nhân bổn thế tử muốn chọn ngươi...Thú vị!
Khương Lộ Dao vòng eo, nhanh như chớp vươn một chân, quét ngang qua....
Ầm, Tần Vương thế tử bị quét ngã trên mặt đất, đầu đập lên đất đá, Tần Vương thế tử nhìn thấy Khương Lộ Dao thu chiêu thức.
Quét đường chân? Có vị tiểu thư danh môn nào lại quét đường chân?
( Yul: theo ta nghĩ chắc là ngáng chân hay đá chân gì đó>.< thứ lỗi cho kẻ bất tài)
Nàng không sợ người khác nghị luận? Không sợ phụ mẫu mất mặt? Không sợ gả không được?
Không thể không nói nàng quét đường chân rất tốt, ngay cả hắn cũng chống đỡ không được, chân cẳng nàng thật cứng!
Khương Lộ Dao sờ sờ mũi, đứng trên cao nhìn xuống Tần Vương thế tử đang nằm dưới đất nói:
- Bản thân đang bị phiền toái quấn thân, nếu không muốn có thêm phiền toái,
thì đừng có ý niệm muốn thú ta! Niệm tình ngươi bị ta quét chân té ngã, ta thành tâm kiến nghị với ngươi, đối với ngươi mà nói thú một nữ tử nghe lời, dịu ngoan, coi ngươi là trời, cam nguyện bị ngươi trói buộc là tốt nhất.
- Ngươi Ngươi không sợ?
Tần Vương thế tử gọi Khương Lộ Dao đang bước đi, vừa xoa bả vai đau đớn:
- Ngươi đanh đá, kiêu ngạo như vậy, ai dám lấy ngươi?
Khương Lộ Dao đưa lưng về phía Tần vương thế tử, cười lạnh nói:
- Không cần ngươi lo, tóm lại sẽ có ngốc tử rơi vào tay ta.
P/s các nàng đọc phần ngoài giới thiệu truyện của ta là biết nam chính liền à.
Tuyến nhân vật xây dựng hơi bị hay ý>.< lý trí vô cùng. Nhiều cao thủ đấu với cao thủ. Cung đấu trạch đấu rất đáng trông chờ...
Ta chỉ có thể nói truyện này: khúc đầu vui hài vô cùng, khúc giữa có chút hài xen lẫn sầu, khúc cuối bi kịch nối tiếp bi kịch đọc rất xót xa... nhưng viên mãn.