- Chẳng lẽ tiên Tần vương phi chưa từng nói với các ngươi? Thương Hải Minh Châu là phụ thân ta tìm người chế tạo, bộ tốt nhất đương nhiên sẽ để lại cho chính mình, còn một bộ khác phụ thân ta đưa cho Dương Soái...
Khương nhị gia tiếp tục nói:
- Ta làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, phụ thân ta đem vài kiện bảo bối cho ta, chính là sợ người khác khinh thường ta, ta còn nghĩ phụ thân suy nghĩ nhiều, ai ngờ...... Thực sự có người kiến thức hạn hẹp, khi dễ Khương gia chúng ta.
Tần vương cùng Tần vương phi cứng họng nói không ra lời.
- Nếu các ngươi để ý Thương Hải Minh Châu như thế, so với nhi nữ còn để bụng...
Khương nhị gia cầm Thương Hải Minh Châu ném lên người Tần vương:
- Đây là sính lễ, ta sính nhi tử của ngươi, ngươi mang theo Thương Hải Minh Châu sống qua ngày đi, ta thấy ngươi già rồi nên hồ đồ, nhi tử hiếu thuận ngươi, hay là Thương Hải Minh Châu hiếu thuận ngươi? Ta chưa thấy phụ thân nào lại vì trân bảo mà bán nhi tử.
Khương nhị gia túm Triệu Đạc Trạch, không khách khí bò lên lưng hắn:
- Đi, tiểu tế ngoan, từ nay trở đi, ngươi chính là nhi tử của ta, ta mua ngươi từ trong tay phụ thân ngươi.
Đây khúc nhạc dạo đầu muốn để Triệu Đạc Trạch chuế tế(ở rể)?
Tần vương biết chỉ cần Triệu Đạc Trạch rời khỏi Tần vương phủ, cả Tần vương phủ sẽ bị thế nhân cười nhạo, vội nói:
- A Trạch, nhạc phụ ngươi uống quá nhiều, đừng nghe hắn.
Đáng tiếc, Tần vương xem nhẹ Khương nhị gia rồi, nhìn hắn ở trên lưng Triệu Đạc Trạch tay vung lên:
- Ngươi ngại Thương Hải Minh Châu không đủ phân lượng? Cũng đúng. Người đâu, đem vàng bạc nâng lên.
Một hàng " sính lễ" từ Vĩnh Ninh hầu phủ đưa tới nâng hơn mười nâng, hạ nhân nâng vào Tần vương phủ, kim sơn bạc hải lại một lần nữa uy chấn toàn trường.
Có phải Khương gia đào được mỏ vàng? Như thế nào lại có nhiều bạc như vậy?
Này đó vàng bạc bọn họ để ở phủ? Tần vương phi không thể lý giải nổi, sao lại không đổi thành ruộng đất để tăng giá trị?
Nàng đâu biết nhị phu nhân lấy việc đếm ngân phiếu làm niềm vui.
Đếm giấy tờ ruộng đất, đâu có đã bằng đếm ngân phiếu? Có ngân phiếu muốn đổi vàng bạc liền có thể đổi.
- Này đó cũng đủ đi.
Khương nhị gia nói xong lời này liền siết chặt cổ Triệu Đạc Trạch, Triệu Đạc Trạch muốn bỏ hắn xuống, Khương nhị gia nhỏ giọng uy hiếp:
- Ngươi dám?
- Hắn là phụ thân ta...
- Hừ.
Khương nhị gia không buông tay, giống như con lười ôm chặt sau lưng tiểu tế, Triệu Đạc Trạch không dám kiên quyết ném hắn xuống, nhìn Tần vương nói:
- Phụ vương, ta đưa nhạc phụ trở về, việc này...Người đừng để ý, người ngoài biết nhạc phụ hồ nháo, sẽ không tin người đem nhi tử đi bán.
Khương Lộ Dao tiến lên, nhìn Tần vương phi cười nói:
- Xin lỗi, mẫu phi, nhi tức về ngoại gia nhất định sẽ giáo huấn phụ thân, chờ hắn tỉnh rượu, nhi tức sẽ để phụ thân tới cửa nhận sai, người đại nhân đại lượng, hãy tha thứ cho phụ thân nhi tức lần này đi, hắn cũng chỉ bị lời đồn đãi ở phố phường chọc tức.
- Cũng không hiểu người nào nhiều chuyện, lan truyền như vậy, thật thất đức.
Khương Lộ Dao nhắc mãi, ý bảo Triệu Đạc Trạch che chở Khương nhị gia rời vương phủ, Triệu vương cùng đám ăn chơi trác táng thấy không còn náo nhiệt để xem, lập tức giải tán.
Tần vương nhìn Thương Hải Minh Châu trong tay, nhìn đại điện chất đầy rương vàng núi bạc, như trào phúng hắn tham tài bán nhi tử...... Hắn cả giận nói:
- Tra, tra cho ta, rốt cuộc là người nào tìm đường chết dám buông lời đồn đãi ra bên ngoài.
- Vương gia, người bớt giận.
- Vương phi...
Tần vương hận không thể đem Thương Hải Minh Châu đập nát, hắn không dám, không phải hắn bồi không nổi.
Mà dù có nhiều bạc cũng không mua được Thương Hải Minh Châu:
- Ngươi đi đổi vàng bạc, đem vàng bạc tồn kho trong vương phủ đều lấy ra hết.
- Người muốn...
- Bổn vương muốn dùng càng nhiều bạc để chuộc lại nhi tử, Khương nhị gia, bổn vương đấu với ngươi.
Tần vương nhanh chóng quyết định, chỉ có như vậy mới có thể vãn hồi thể diện của Tần vương phủ.
Tần vương không tin hắn không đấu nổi "thổ hào" Khương nhị gia.
Tần vương phi biết Tần vương đang nổi nóng, không dám nói lời thật lòng, kỳ thật nếu luận về thổ hào, vương gia so không lại.
Vương phủ thu vào không ít, nhưng vương phủ gia đại nghiệp đại, xã giao cũng nhiều, Tần vương cũng có nhiều nhi tử, thái phi cũng là người thích hưởng thụ, hao phí rất nhiều.
Cũng không phải vương phủ thu không đủ chi, mà phần lớn tài sản đều là tài sản cố định, vốn lưu động rất ít.
Không phải ai cũng giống nhị phu nhân động tay là có thể vứt ra vạn lượng ngân phiếu.
Tần vương phi muốn kiếm đủ vàng bạc để có thể chuộc lại Tần vương thế tử, trừ chuyện phải đem vốn lưu động bên ngoài thu hồi, còn phải bán của cải lấy ngân phiếu, nhất định ruộng đất......
Đang lúc nàng tính toán nên làm như thế nào để kiếm đủ vàng bạc phân chia cho thích hợp, Tần vương hỏi:
- Có gì khó xử? Vương phủ không có bạc?
- Không phải.
Tần vương phi vội vàng lắc đầu:
- Sao vương phủ lại không có bạc? Chỉ là thiếp thân không biết dùng nhiều ít mới thích hợp, hơn nữa thiếp thân cũng suy nghĩ, nếu đưa cho Khương nhị gia nhiều vàng bạc như vậy...Thiếp thân không phải luyến tiếc, vương gia, người nói xem, Khương nhị gia thật sự khờ hay là giả ngu?
Khương nhị gia đưa vàng bạc đến đây, Tần vương phủ không chỉ không thể thu, còn phải tặng càng nhiều của hồi môn trở về.
Khương nhị gia đập Thương Hải Minh Châu, tuy trong tay vương gia cũng có Thương Hải Minh Châu, nhưng Tần vương dám thu sao? Không muốn thế tử?
- Bổn vương không biết hắn thật sự khờ hay là giả ngu, bổn vương chỉ biết, hôm nay bổn vương là đồ ngốc, thiên hạ đại ngốc.
Tần vương đưa chân đá ngã lăn rương vàng bạc trước mặt, đem Thương Hải Minh Châu ném xuống đất, tức giận phất tay áo bỏ đi.
- Ngươi chuẩn bị đi, nhất định phải khiến Khương nhị gia vừa lòng, bổn vương không thiếu bạc!
Đây là thổ hào khoe giàu nha.
Ánh mắt Tần vương phi mê mang, hé môi nở nụ cười chua xót, Khương gia chọn Khương nhị gia làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, là tới tra tấn nàng, tra tấn Tần vương phủ, Khương gia cùng Tần Vương có bao nhiêu cừu hận.
Rời khỏi Tần vương phủ, đã đi rất xa, Khương nhị gia từ trên lưng Triệu Đạc Trạch nhảy xuống, cười ha ha:
- Dao Dao, ngươi xem hôm nay phụ thân có uy phong không? Mụ nội nó, dám khi dễ ta? Cũng không nhìn xem ta là ai.
-...
Triệu Đạc Trạch chậm rãi cúi đầu, Khương Lộ Dao chụp một cái tát lên lưng Khương nhị gia:
- Hôm nay phụ thân lăn lộn đến người là Tần vương điện hạ, là công công của ta, là thân phụ của tiểu tế người, người còn thống khoái, người nói xem tiểu tế người phải làm sao?
Khương nhị gia đang tươi cười đắc ý chợt cương cứng trên mặt, vỗ vỗ đầu.
- Nhưng ta cũng không thể để người khác tùy ý hắc nước bẩn lên người Dao Dao, ta cũng không có nói sai, nhất định tin tức từ trong Tần vương phủ thả ra, trừ Tần vương phủ ra, ai rỗng mỡ như vậy.
- Phụ thân...
Tuy trong lòng Khương Lộ Dao tán đồng cách làm của Khương nhị gia, cũng cảm thấy hả giận, nhưng lúc làm phải do dự, không thể làm tới cùng.
Triệu Đạc Trạch đang đứng bên cạnh, một khi làm hắn cảm thấy Khương nhị gia có tâm làm khó Tần vương, nhất định trong lòng Triệu Đạc Trạch sẽ khó chịu, nói như thế nào thì Tần vương cũng là phụ thân của Triệu Đạc Trạch.
- Người có thể đổi cách giải quyết khác, sao có thể dùng vàng bạc đem tiểu tế ra khỏi Tần vương phủ?
- Dao Dao cũng không phải không biết, phụ thân chỉ có chút bản lĩnh này, ngươi nghĩ ta giống ngươi, nghĩ được mưu ma chước quỷ?
Khương nhị gia cùng nữ nhi ngầm hiểu, tới gần Triệu Đạc Trạch:
- Nếu không, ta lại đi Tần vương phủ? Nói với Tần vương điện hạ, ta sai rồi...
- Nhạc phụ!
Triệu Đạc Trạch ngẩng đầu, dở khóc dở cười nói:
- Ta đã cõng người ra, như thế nào lại cõng người trở lại? Huống chi hôm nay người... Cũng không làm sai, là có người tính kế Dao Dao cùng Khương gia, chỉ tiếc tự xưng là người thông minh lại bị lỗ nặng.
- Nhưng mà Dao Dao giống như đang sinh khí, ngươi giúp ta nói đi.
-... Được.
Triệu Đạc Trạch âm thầm lắc đầu, cùng nhạc phụ khi dễ thân phụ, còn phải giúp nhạc phụ xin Dao Dao tha cho, đây là kiểu "bi kịch" gì?
Tuy hôm nay " bi kịch" một chút, trong lòng hắn có một cổ cảm xúc chưa bao giờ có, nhạc phụ cũng không phải chỉ biết chọc phiền toái...
- Chỉ cần nhạc phụ nói câu kia trân bảo có giá, Dao Dao vô giá, nàng không nên sinh khí với nhạc phụ.
- A Trạch.
Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Trạch, lặng lẽ cầm tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Trong lòng ta ngươi cũng vô giá.
Triệu Đạc Trạch cay cay khóe mắt, gần đây hắn như thế nào lại hay bị Dao Dao làm cảm động?
- Được rồi, được rồi, các ngươi đều vô giá.
Khương nhị gia một tay túm nữ nhi, một tay túm tiểu tế, vui vui vẻ dẫn về hầu phủ.
Khương Lộ Dao vào Vĩnh Ninh hầu phủ, cùng Triệu Đạc Trạch đi thăm lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa.
Kễ cho lão phu nhân nghe chuyện Khương nhị gia đã làm, lão phu nhân có chút ngây người, thật sự bị Khương nhị gia làm chấn động.
- Chớ trách hắn vội trở về là lăn lộn dọn bạc, lại lấy Thương Hải Minh Châu, hoá ra...Đã sớm có chuẩn bị.
- Tổ mẫu.
- Nhị nha đầu.
Gia Mẫn quận chúa bất đắc dĩ cười nói:
- Lão nhị thật sự rất thương ngươi.
Sau khi Triệu Đạc Trạch hành lễ xong, chủ động đi tìm lão hầu gia, tuy lúc đó lão hầu gia đã nói rất rõ ràng, chuyện có thể nói cho hắn biết, đều đã nói, không cho Triệu Đạc Trạch đến làm phiền hắn.
Nhưng Triệu Đạc Trạch có chút cảm khái, muốn tìm Vĩnh Ninh hầu...Hắn cũng rất thông minh, lôi kéo Khương nhị gia cùng đi.
Có Khương nhị gia ở đây, cho dù lão hầu gia đóng chặt cửa kín mít, Khương nhị gia cũng có biện pháp trèo tường vào.
Triệu Đạc Trạch phát giác, lão hầu gia không có biện pháp đối phó Khương nhị gia, này...
Hắn thuận lợi vào thư phòng của Vĩnh Ninh hầu, Khương nhị gia ngồi bên người Vĩnh Ninh hầu:
- Phụ thân a, tôn tế(cháu rể) của người có chuyện không hiểu, người liền nói cho hắn hiểu đi, nếu chẳng may hắn bị ai đó khi dễ, tôn nữ của người sẽ khóc a, nàng vừa khóc, tâm tình của ta sẽ không tốt...Dù sao binh thư chiến pháp của người cũng không có người thừa kế.
- Ta luyến tiếc tiểu tử nhà ta ra chiến trường, hắn cũng không có tài cầm binh, nhưng tiểu tế của ta không tồi, lại thông minh, lại uy vũ, còn có công phu, chỉ thiếu là chưa có danh sư có kinh nghiệm, phụ thân a.
Khương nhị gia kéo dài cổ:
- Ta đang tìm cho người một người thừa kế không tồi.
- Hắn họ Khương sao?
- Thê tử của hắn họ Khương, phụ thân không biết sao?
Vĩnh Ninh hầu đấm một quyền lên vai Khương nhị gia, Khương nhị gia hô to gọi nhỏ:
- Phụ thân a, dù sao tôn tử hậu bối của người cũng không có tranh đua, không truyền cho tôn tế của người, vậy người đem binh pháp ôm vào trong quan tài luôn đi.
Vĩnh Ninh hầu lạnh mặt:
- Năm đó ẩn sĩ đại năng muốn thu ngươi làm đồ đệ, vì sao ngươi không theo hắn học? Đem cơ hội này cho đệ đệ của ngươi?
- Năm đó tôn tế còn trẻ, không hiểu cơ hội trân quý, hơn nữa ý tứ của phụ vương, nếu thế tử quá cường, hoàng thượng sẽ không yên tâm, a Dật là thứ tử...Hoàng thượng sẽ không để ý thứ tử như thế nào, huống chi người nọ giống như rất thích a Dật.
Vĩnh Ninh hầu nhíu mày:
- Rất thích thứ xuất đệ đệ của ngươi?
- Dạ.
- Ngươi có biết hắn là ai không?
- Không biết.
- Thôi được, bản tính của ngươi cũng có khả năng, ta có thể giáo(dạy) ngươi cũng không nhiều lắm, ngươi nghe một chút cũng được.
- Đa tạ tổ phụ.